Chương 20: (Vô Đề)

"Cậu ấy vừa mới bị trộm một cái đồng hồ một ngàn hai trăm vạn, đang tìm kẻ trộm đây."

Hàn Phong lạnh mặt, có chút nóng nảy: "Chúng tôi không ăn trộm."

Kiều Nam Sở châm một điếu thuốc: "Ai biết được."

Mười phút sau Trình sir đội hình trinh đến, tiến hành bắt giam Hàn Phong và những người có liên can.

Kiều Nam Sở không thuộc đội hình trinh, bèn ở một bên nhìn, hút hai điếu thuốc, tâm trạng không tồi, gợi ý với Trình sir: "Tôi hoài nghi bọn họ giấu tang vật trong xe."

Lãnh đạo trực tiếp của Trình sir là anh rể họ của Kiều Nam Sở.

Nói thật, Trình sir đến bây giờ cũng chưa hiểu vị Đại thiếu gia này đang định làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn phải cho chút mặt mũi: "Xe cũng kéo đi."

Cứ như vậy mà mang cả người và xe tới cục cảnh sát, mặt khác, Trình sir còn để lại một đội ở lại hiện trường, tiếp tục điều tra.

Kiều Nam Sở dập tắt đầu mẩu thuốc lá, sang đường cái đối diện, gõ cửa sổ xe Giang Chức.

"Tang vật, nộp lên."

Giang Chức gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, ném cho anh.

Kiều Nam Sở ước lượng, cầm trong tay thưởng thức: "Người Lạc gia không có khả năng tự mình ra mặt, là Hàn Phong giúp đỡ tiếp ứng, Trình sir đã cử người đi vào trong tiểu khu xem xét, nếu đồ đã vào tay Hàn Phong, cục cảnh sát có thể lục soát được, nếu lục soát không ra, hẳn còn ở chỗ Chu Thanh Nhượng."

Dù sao, không rơi vào tay Lạc gia là đã đạt được mục đích rồi.

Giang Chức nhìn người Lạc gia không vừa mắt, muốn kiếm chút chuyện cho bọn họ nên mới thò một cước vào chuyện này gây rối một trận.

Kiều Nam Sở nhìn Giang Chức: "Cậu còn không về?"

Anh lại hỏi sang chuyện khác: "Hai chân Chu Thanh Nhượng đều không được?"

"Cũng gần giống vậy, cắt một chân, một chân khác cũng sắp vô dụng." Không phải ngồi xe lăn thì là chống nạng, chân còn lại cũng nom không khác nào như phế rồi.

Giang Chức xuống xe.

"Còn muốn làm gì?"

"Ma ốm kia không thắng được họ Lạc."

Nếu chứng cứ về sự việc của Trình Phi Nhiên còn ở trong tay Chu Thanh Nhượng, chỉ cần vẫn chưa lan truyền, không có khả năng Lạc gia không cướp lại.

Kiều Nam Sở buồn cười: "Cậu không phải ma ốm?"

Giang Chức lấy áo khoác đen trong xe khoác lên: "Ờ, tôi vào thăm bạn chung phòng bệnh."

Kiều Nam Sở: "..."

Thăm cái rắm!

Lạc Thanh Hòa lúc này mới vừa tra được Chu Thanh Nhượng từ Trình Phi Nhiên, Giang Chức sau lưng liền cùng tới đây, còn không phải là muốn nhân cơ hội chơi một vố họ Lạc kia, cho cô ả chút phiền phức ư.

Chứng cứ trong tay Chu Thanh Nhượng, dù thế nào cũng không thể để họ Lạc đoạt lại đi không phải sao?

Kiều Nam Sở vốn dĩ muốn cùng đi qua thì có điện thoại của đội tình báo, có trọng án, anh ở ngoài nghe điện thoại trước.

Thang máy bị phong tỏa, người của cục cảnh sát canh giữ ở các cửa ra vào.

A Vãn đi trước, đèn điều khiển bằng âm thanh hỏng rồi, tối đến nỗi không thấy rõ đường đi, vừa đến lầu một, liền phát hiện có người té xỉu trên mặt đất, lập tức bày ra tư thế phòng ngự: "Ông chủ, ngài đừng đi lên, có trá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!