Anh, ta, thế, mà, lại, biết!
Đôi hàng mi dài cong vút của Khương Ngọc Doanh khẽ lay động, cô hơi sửng sốt vài giây, sau đó cười cười: "Mười bốn tệ gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
A a a, tên chó này đúng là chó mà! Mười bốn tệ vẫn là nhiều đấy, anh cũng chỉ xứng với hai, tệ, mà, thôi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đưa tay vén mấy sợi tóc rơi trên vai, cười vô tội, bĩu môi: "Mau mở ra nhìn xem đi." Bên trong có một bất ngờ lớn đấy.
Cô càng thúc giục, Lâm Thần Khuynh ngược lại không vội, đặt hộp trong tay thưởng thức: "Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi."
Khương Ngọc Doanh thấy anh dừng lại, không nắm rõ ý định của anh, lại sợ anh nhìn ra cái gì đó. Cô dịu dàng nói: "Vậy thì phải làm sao?"
"Phải có nghi thức chứ." Lâm Thần Khuynh trả lời.
Đừng thấy anh nói chân thành đến vậy, biểu cảm trên mặt cũng không phải như thế. Mày kiếm hơi nhướng lên, con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng, lộ ra vẻ mặt "tôi lại muốn xem em bày ra chuyện xấu gì".
Nhìn Khương Ngọc Doanh đến mức khiến cô sởn tóc gáy, không khỏi rụt cổ lại.
Vì trước đó nhiều lần đối đầu với đồ chó nhưng đều bị chiếm phần thua, cho nên cô cẩn thận lui về phía sau một bước, hơi híp mắt nói: "Không ngờ anh cũng khá lãng mạn đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi luôn như vậy mà." Lâm Thần Khuynh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói những lời không biết xấu hổ nhất: "Chỉ là em không hiểu rõ về tôi thôi! Chờ đến khi em thật sự hiểu rõ về con người tôi, em sẽ thu hoạch được rất nhiều lợi ích bất ngờ đấy."
Hiểu rõ về anh?
Phì, phì, phì.
Khương Ngọc Doanh cười khoa trương hai tiếng, nhẫn nại hỏi: "Cho nên, anh muốn nghi thức thế nào?"
"Có cần mời người đến thiết kế không?"
"Dùng hoa tươi không?"
"Có cần vận chuyển hoa tươi tới không?"
"Tôi thấy hoa cúc rất hợp với anh, bày ra xung quanh rất có không khí."
"Lại mời người thổi kèn kéo đàn, hoàn mỹ!"
Mỗi khi cô nói một câu, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Nhìn cô như là bày mưu tính kế, nhưng kỳ thật là châm chọc mỉa mai. Đồ chó, đó chính là lễ tang của anh đấy.
Lâm Thần Khuynh coi như không nhìn thấy vẻ trào phúng trên mặt cô: "Đề nghị không tồi, có thể làm như em nói."
"……" Trong lòng Khương Ngọc Doanh như có một ngọn lửa nhỏ đang quay cuồng, trên mặt thì trò chuyện vui vẻ: "Đừng nghe tôi nói, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi."
"Tùy tiện nói đều có thể tốt đến vậy." Lâm Thần Khuynh rũ mắt nhìn cô: "Vậy nếu cố tình nói thì chắc chắn sẽ khác."
Khi nói chuyện, anh nghiêng người về phía trước, hơi thò đầu ra, hơi thở ấm áp phả vào mặt Khương Ngọc Doanh. Khương Ngọc Doanh rùng mình, không khỏi nghĩ thầm:
Có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi không?
??
Cô cắn môi, do dự không biết nên nói tiếp thế nào mới không rơi vào bẫy của đồ chó này. Lúc tự hỏi, cô có thói quen nhíu mày, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay và đôi mắt hơi rũ xuống, như thể cô đang âm mưu một chuyện gì đó lớn lao. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng không tự giác nhếch cao lên, mà khi cô nhìn qua thì anh lại đè xuống, vẻ mặt "thiện giải nhân ý", thấu tình đạt lý [1]": "Để tôi nghĩ lại, làm như vậy đúng là hơi phiền thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!