Khương Ngọc Doanh uống quá nhiều, hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ một trăm triệu. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, cô xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, nhìn bốn phía trống rỗng, nhất thời có chút thất thần.
Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh nào đó đêm qua ùa vào đầu.
Cô say khướt tóm cổ áo Lâm Thần Khuynh lên, vừa học tiếng mèo kêu vừa gọi anh là bé ngoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh rất tức giận, nhíu mày đẩy cô ra. Mà cô thì giống như bạch tuộc quần lấy anh, cánh tay ôm chặt vòng eo anh.
Anh bẻ tay cô ra, ném mạnh cô lên sô pha rồi xoay người rời đi. Cô nhân cơ hội đứng lên, nhảy lên lưng anh.
Anh thuận thế nâng mông cô, cô ngây ngô cười nhéo lỗ tai anh, gọi anh là chó nhỏ.
……
Hình ảnh lại lần nữa thay đổi, Lâm Thần Khuynh xoa bóp giữa hai đầu lông mày, cảnh cáo cô mau xuống. Cô lắc đầu không muốn, anh lại nói muốn nói gì mà cô thì bắt đầu cắn anh.
Chiếc cổ người đàn ông thon dài, cắn còn khá thích.
Nghĩ đến đây, mặt Khương Ngọc Doanh "bùm" bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô đã làm cái quái gì vậy trời??
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ cho rằng những chuyện đó đã đủ để khiến cô không chỗ dung thân rồi. Nào ngờ sau đó lại nhớ lại, Lâm Thần Khuynh che sườn cổ, một tay hơi dùng sức kéo cô xuống, sau đó xoay người đè cô xuống thảm.
Bởi vì cô lăn qua lộn lại rất vui sướng, cho nên cổ áo mở rộng ra, khiến con đường sự nghiệp đáng tự hào của cô lộ ra ngoài như ẩn như hiện, liên tục phập phồng kích thích các giác quan của anh.
Đầu ngón tay cô di chuyển từ đầu lông mày đến môi anh, lại chạm vào hầu kết gợi cảm của anh, đôi mắt ngấn nước ngày càng trở nên mờ ảo.
Đuôi mày hơi nhướng, ánh mắt quyến rũ.
Cô dịu dàng gọi anh, bé ngoan, bé chó nhỏ.
Trên trán Lâm Thần Khuynh chảy mồ hôi, con ngươi sâu thẳm lập lòe tia sáng. Anh cảnh cáo cô, đừng lộn xộn.
Cô lưu luyến cười cười: "Tôi cứ động đấy."
Nói rồi, chân bắt đầu trở nên không thành thật.
Đá chỗ này, lại đá chỗ kia, cũng không biết đá phải nơi nào khiến người đàn ông đang đè lên người cô rên lên một tiếng. Sau đó, tư thế của hai người lập tức thay đổi.
Cô ở trên.
Anh ở dưới.
Anh tóm đôi tay cô vắt chéo ra sau lưng, khiến cô không thể động đậy.
Lại thuận thế kẹp lấy cả hai chân cô.
Cả tay và chân đều không thể động, cô mê mang liếc nhìn anh, cong môi cười nói: "Bé ngoan, thật đẹp."
"Hôn hôn."
Vừa dứt lời, cô đã chu môi cúi xuống…
"Không." Khương Ngọc Doanh chìm đắm trong suy nghĩ đến mức ngã xuống giường. Những hình ảnh đó trong khoảnh khắc vỡ nát, cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào! Đêm qua chắc chắn không phải mình."
Có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của những hình ảnh đó quá lớn mà cô hoảng hốt cả buổi sáng, ngay cả Lâm Lan nói chuyện cô cũng không nghe vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!