Chương 7: (Vô Đề)

Cô Khương tuổi còn trẻ mà đầu óc không tốt nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lâm Thần Khuynh với ánh mắt khiến người khác không thể nào hiểu được.

Anh nói cái rắm gì vậy.

Trong thỏa thuận đã ký trước khi kết hôn, trước mặt người ngoài không được thừa nhận ai quen biết với ai.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chẳng lẽ anh muốn phá vỡ hợp đồng?!

Khương Ngọc Doanh lúc thì nhướng mày, lúc thì chớp mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú khiến người ta muốn phì cười.

Khóe miệng Lâm Thần Khuynh khẽ nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, nhàn nhạt hỏi: "Mắt bị rút gân?"

Khương Ngọc Doanh: "……"

Rút cái đì mé nhà anh.

Tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng rốt cuộc Ngô Ba vẫn đang ở đây, cô bị bắt nở một nụ cười nghề nghiệp: "Tổng giám đốc Lâm thật thích nói đùa mà."

Nói xong, cô xấu hổ lén lút kéo áo Mã Điêu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mã Điêu hiểu ý cũng cười theo: "Tôi nghe nói tổng giám đốc Lâm làm người hài hước, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền [1] mà."

[1]Danh bất hư truyền có nghĩa là: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng với sự thực, không hề sai lệch

Có một số người, vỗ mông ngựa [2] cũng mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần có thể làm dịu bầu không khí lại là được rồi.

[2] Vỗ mông ngựa ý chỉ những người thích đi lấy lòng người khác, bởi vì muốn đạt được mục đích cá nhân mà mù quáng khen ngợi, hy vọng người khác thích mình hoặc từ người đó đạt được lợi ích gì đó 

Khương Ngọc Doanh tâm không cam tình không nguyện phụ họa: "Ha ha, đúng, tổng giám đốc Lâm thật hài hước." 

Khi cô giơ tay lên vén tóc, trong lòng thầm mắng: Tên chó chết anh cứ làm gì thì làm đi, đợi sau này tôi lại tính sổ với anh sau.

Mã Điêu vỗ nhẹ vào tay Khương Ngọc Doanh, bổ sung thêm: "Tán đồng, cực kỳ hài hước."

Ánh mắt Lâm Thần Khuynh tối sầm lại, tầm mắt dừng lại một giây trên tay Mã Điêu. Khi anh dời tầm mắt đi, khuôn mắt như bị bao phủ bởi một lớp băng, nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm đột ngột.

Cao Huy đi theo Lâm Thần Khuynh bốn năm, cậu rất quen thuộc với sự thay đổi trên khuôn mắt anh. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Mã Điêu, anh cũng quá không có mắt nhìn rồi.

Trước mặt ông chủ cũng dám tiếp xúc tay chân với bà chủ, tôi thấy anh chắc là không muốn sống nữa rồi.

Cao Huy là người sáng suốt, cũng không muốn thấy người nào đó chết, vội vàng ném cho Mã Điêu một ánh mắt.

Tuy nhiên Mã Điêu là người thần kinh quá đơn giản, chỉ cười toe toét mà căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh ấy cười càng vui vẻ, sắc mắt Lâm Thần Khuynh càng tối sầm lại, con ngươi sâu thẳm như đang cuộn trào thứ gì đó.

Khương Ngọc Doanh thấy sắc mặt anh dần trầm xuống, hơi nhíu mày lại. Hừ, lại bày ra cái vẻ mặt như người khác nợ anh ta mấy trăm triệu không trả này.

Tên chó này thật sự không có ngày nào không lạnh mặt.

Nhưng lúc này lại vì cái gì?

Không phải vừa nãy vẫn ổn à?

Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì chợt thấy Lâm Thần Khuynh rũ mắt xuống, lần nữa ngước mắt lên thì lạnh lùng nói: "Nhớ lầm rồi, tôi đúng là không quen biết cô Khương đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!