Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng cấm dục như anh khi tán tỉnh lại có thể kinh khủng như thế.
Quả thật có thể xoa dịu lòng người.
Khương Ngọc Doanh ngả người ra sau, hai tay chống hai bên người, đầu ngón tay ẩn vào trong ghế, trái tim như sắp bị hất bay ra ngoài, hô hấp càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Ánh sáng ngoài cửa kính xe chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cho nước da vốn đã hồng hào của cô lại càng trở bên tuyệt đẹp hơn, hàng mi dài khép hờ, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn lên trần xe lúc sáng lúc tối trước mặt.
Một người là tài xế Tiểu Lưu, một người là Cao Huy. Hai người ngồi thẳng tắp, dường như không nghe thấy những tiếng vụn vặt phát ra từ phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là nghe thấy rồi nhưng không có ai dám tọc mạch.
Cũng đúng, ai mà dám chõ mũi vào chuyện thân mật của ông chủ và bà chủ nhà mình chứ.
Có còn cần mạng không vậy.
Cao Huy ép buộc ngũ quan của bản thân phải bỏ nhà ra đi, nhắm mắt lọc sạch thể xác và tâm hồn. Tiểu Lưu thì khá thảm, thân là tài xế nên không thể nhắm mắt được, chỉ có thể nhìn đăm đăm về phía trước chứ không dám quay đầu nhìn ra phía sau.
May là diễn biến ở phía sau không kéo dài quá lâu.
Khương Ngọc Doanh lí nhí, dùng lực đẩy Lâm Thần Khuynh ra, trợn tròn mắt nhắc nhở anh rằng ở đây còn có những người khác nữa.
Lâm Thần Khuynh hiểu ý, đầu ngón tay trắng như sứ của anh vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại như ngọc của cô, khóe mắt khẽ nhếch lên, sau đó từ từ rời khỏi bờ môi của cô, trầm giọng nói: "Tấm chắn."
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả làn gió mùa đông.
Tiểu Lưu rùng mình một cái, vội vã nâng tấm chắn lên. Cao Huy tiếp tục làm người tàng hình, cố gắng khiến cho bản thân trở nên vô hình nhất có thể.
Nhưng mọi chuyện không được như ý muốn, trước khi tấm chắn được nâng lên hoàn toàn thì Lâm Thần Khuynh đã kêu dừng lại, tấm chắn hạ xuống, một tập tài liệu được ném lên từ đằng sau: "Số liệu không đúng."
Câu nói lạnh như băng vang lên, trái tim của Cao Huy suýt chút nữa là ngừng đập.
Không lẽ đây chính là điều phải trả giá khi làm phiền đến chuyện tốt của ông chủ trong truyền thuyết đây sao???
Trời, khổ quá đi.
Cậu ta vội vàng cầm lấy tập tài liệu, mở ra tìm chỗ thiếu sót.
Tấm chắn lại lần nữa được nâng lên, ngay lập tức, không gian trong xe được chia làm hai phần. Khương Ngọc Doanh mặt đỏ tía tai ngồi dựa vào cửa xe, từ từ bình ổn lại nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn ngực nhấp nhô không ngừng, chiếc váy màu bạc cổ chữ V khoét sâu khiến cho đường nét trên khuôn ngực cô càng trở nên đầy đặn và quyến rũ hơn.
Lâm Thần Khuynh bình thản liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống chỗ ngực của cô, lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên, sau đó lại phẳng lại ngay.
Động tác rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy được gì.
Nhưng Khương Ngọc Doanh vẫn đã bắt được khoảnh khắc đó, cô cúi đầu xuống nhìn lại bản thân một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế?"
Lâm Thần Khuynh ngồi bắt chéo chân, đầu ngón tay gõ gõ hai cái lên đầu gối, mặt mày không chút biểu tình nói: "Tại sao lại chọn chiếc váy này?"
Khương Ngọc Doanh nhìn lại chiếc váy, sau đó cong môi hỏi: "Chiếc váy này thì sao? Không đẹp hả?"
Điều thứ mười trong "Danh ngôn chí lý", vợ thích nghe điều gì thì nói điều đó.
Khương Ngọc Doanh nhíu mày nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời hiện lên ý cười, lại hỏi lại lần nữa: "Hử?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!