Chương 49: (Vô Đề)

Lâm Thần Khuynh nghiêng mặt, điều chỉnh máy sưởi, nhìn không ra vui buồn tức giận nói: "Phải, em không làm gì cả."

Khương Ngọc Doanh vừa muốn thở phào một hơi, anh lại nói: "Chỉ là ngửi ngửi giống mèo con ngốc thôi."

"....."

Có thể nói năng đàng hoàng không?

Có thể nói năng đàng hoàng không hả?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nói cô giống với mèo con ngốc là có ý gì?

Có thể miêu tả không?

Tức giận, không mặc, không mặc nữa.

Ngón tay cô vừa mới chạm đến áo vest, tầm mắt của Lâm Thần Khuynh đã bắn lại đây, không biết tại sao hôm nay tên đàn ông chó lại như thế này, ánh mắt như mang theo tia điện.

Ngón tay Khương Ngọc Doanh cứ bị đông cứng như vậy, lông mi run rẩy một hồi, cô nhẹ hất ra: "Có bụi, có bụi."

Vừa nói vừa cảm nhận: "Có khi do hôm nay gió to quá."

Không nhắc đến gió to cũng không sao, nhắc đến gió, Lâm Thần Khuynh đen mặt lại, ánh mắt như sao trời rơi xuống vực sâu, liếc nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới một lúc, lạnh giọng nói: "Biết có gió to còn ăn mặc ít như vậy, Lâm phu nhân muốn khoe cơ thể xinh đẹp đông lạnh cho ai xem?"

"..." Lâm phu nhân định không cho ai xem.

Lâm Thần Khuynh vừa lái xe vừa nhìn xuống đôi chân dài trơn bóng của cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ồ, quên mất, Lâm phu nhân đi gặp bạn học cũ, bạn cùng bàn và là bạn cùng ăn cơm với nhau."

"..." Không thể bỏ qua chuyện này được đúng không?

Lâm Thần Khuynh: "Cảm giác gặp mặt thế nào?"

"..." Tên đàn ông chó biết rõ còn cố hỏi.

Lâm Thần Khuynh: "Có phải rất cảm động đúng không?"

"..." Cảm động cái rắm.

Khương Ngọc Doanh tự nhủ phải thật bình tĩnh, làm người không thể tức giận với chó, trước mắt chó mới cứu cô, cô vẫn phải…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đột nhiên, một bàn tay phủ lên trán cô, mu bàn tay của người đàn ông ấm nhuận, sự ấm áp đánh úp lại khi chạm nhau.

Lâm Thần Khuynh nhìn sắc đỏ không hề bình thường trên mặt cô, nhíu mày hỏi: "Cơ thể em không thoải mái à?"

Khương Ngọc Doanh ngơ ngác dựa vào lưng ghế, ngoại trừ cảm giác hơi lạnh, còn lại đều ổn cả, cô lắc đầu: "Không có."

Lâm Thần Khuynh không yên tâm, mu bàn tay lại chạm đến khuôn mặt cô, nhiệt độ cùng xúc cảm khác với bình thường: "Có phải lại phát sốt không?"

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì ngày hôm qua cô đột nhiên ngất xỉu là vì phát sốt.

Khương Ngọc Doanh sờ cái trán: "Không có mà."

Một tay Lâm Thần Khuynh đặt sau lưng ghế của cô, một tay nhẹ nhàng chuyển tay lái: "Đi, đi bệnh viện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!