Khương Ngọc Doanh không tin nên thử lại một lần nữa, lần này gửi đi một cái biểu tượng, giây tiếp theo gửi đi thành công lại nhảy ra mấy dòng tương tự.
Trên mặt cô hiện lên hai dòng đen, đôi mắt nhắm hờ, hàm răng cắn chặt môi dưới, chó Lâm hay lắm, anh đúng thật là dám xóa tôi.
Biểu tình quá mức đa dạng, Tống Viện không cần nhìn cũng biết tại sao lại thế này, lập tức cười lớn tiếng: "Ha ha ha, tôi nói như thế nào nào, có khi người ta chặn cô rồi."
Cô cười quá mức đắc ý, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt, không còn cách nào cả, ba năm nay vẫn luôn bị Khương Ngọc Doanh cản trở, làm chuyện gì cũng bị người khác so sánh khiến tâm tình của cô chưa bao giờ quá thoải mái, vui vẻ.
Hôm nay coi như đẹp trời hơn trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện đắc ý ăn một miệng đồ ngọt, ăn xong lại nhấp môi hai cái.
Khương Ngọc Doanh không thể nhìn được bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô ta, cô dùng sức đập điện thoại lên bàn, thờ phì phì uống một ngụm trà sữa.
"Hít hà." Đầu lưỡi xui xẻo lại bị phỏng lần nữa, cô thở nhẹ một chút, ngước mắt nhìn lên vừa lúc nhìn thấy Tống Viện rũ mắt nhìn màn hình điện thoại của cô.
Toi rồi!
Lâm Thần Khuynh!
Khương Ngọc Doanh cầm lấy điện thoại lật úp xuống, đè nó lên trên bàn, nhíu mày: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Lần này Tống Viện đổi thành vỗ bàn, mỉm cười nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng đối phương chỉ kéo cô vào danh sách đen, không ngờ rằng lại xóa cô đi, rốt cuộc cô đã làm chuyện không có tình người gì vậy?"
"..." Miệng chó không phun được ngà voi*, cút đi.
*Ý chỉ kẻ xấu không nói được lời tử tế.
Tống Viện cách một cái bàn đá chân cô một đá: "Ôi, rốt cuộc là ai có mắt nhìn xóa đi cô vậy, quay lại giới thiệu với tôi đi?"
Lúc nãy có ánh đèn chói mắt, cô không nhìn đến chỗ đối tượng trò chuyện của Khương Ngọc Doanh, thật ra không phải một chữ không nhìn đến, hình như chỉ thấy được một chữ "Mộc".
*Chữ Lâm trong tiếng Trung là , được ghép từ hai chữ mộc.
Hình như tên có ba chữ.
Cô không muốn phí nhiều tế bào não để suy nghĩ chuyện này, còn không bằng hỏi trực tiếp cho nhanh.
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt nói: "Tại sao tôi lại nói cho chị biết?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được thôi, cô không nói thì thôi." Tống Viện cũng không trông mong rằng cô sẽ nói ra, cầm nĩa gỗ gõ gõ điểm tâm ngọt trước mặt Khương Ngọc Doanh: "Nhớ kĩ nhé, cô thua, mời khách một tháng."
"Này, có bẩn hay không?" Công chúa nhỏ xinh đẹp ăn gì cũng chú ý, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Trước tiên cô trả hết tiền rượu cùng với tiền ở lại đi."
"Vãi." Tống Viện trừng mắt: "Cô còn đòi tiền?"
"Tôi không phải mẹ cô, vì sao lại không cần tiền chứ?" Khương Ngọc Doanh bĩu môi nói: "Nhanh, trả lẹ trả lẹ, tôi còn có việc phải làm."
Ngụ ý: Công chúa không rảnh nói chuyện phiếm với cô.
Tống Viện lấy điện thoại mở mã QR của tài khoản thanh toán, đưa đến trước mặt Khương Ngọc Doanh: "Thêm vào, tôi chuyển cho cô."
Khương Ngọc Doanh muốn quét, đột nhiên nhớ đến gì đó, thoát ra, đổi thành tài khoản khác của cô, vừa tự biên tự diễn nói: "Tôi nói cho chị biết, thường ngày tôi rất bận, lúc không có việc gì không cần gửi tin nhắn cho tôi, nếu có gửi thì tôi cũng không rảnh để trả lời."
Tống Viện dùng ánh mắt "mặt mũi cũng lớn thật" để nhìn cô, cong môi nói: "Yên tâm, tôi cũng rất bận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!