Khương Ngọc Doanh chống lưng vào tường, tay dừng trên chỗ khóa kéo ngay sườn eo, đôi mắt lấp lánh, đại não đang trong trạng thái mông lung.
Xóa số điện thoại gì cơ?
Lại có chuyện gì với Thường Phi?
Trước lúc cô chưa kịp giải thích, điện thoại đã được đưa đến trước mặt, Thường Phi phát ra một dãy thông báo mập mờ trắng trợn.
Chỗ nào là yêu thương?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là cô tự đào hố chôn mình.
Tên khốn Thường Phi nhà cậu, kỹ thuật nói nhăng nói cuội của anh có thể tăng thêm mị lực khiến cậu phất lên đấy.
Nếu không nói được thì đừng nói!
Trước mắt Thường Phi đã nói hết những lời cần nói, biểu tượng bày tỏ tình yêu cũng đã gửi, đúng lúc Lâm Thần Khuynh nhìn thấy, Khương Ngọc Doanh muốn lừa gạt cũng không lừa gạt nổi.
Duỗi tay chạm vào khuôn mặt không vui vẻ, cô nhìn về phía Lâm Thần Khuynh cười ngọt ngào.
Giây tiếp theo, mặt Lâm Thần Khuynh đen lại, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh lùng không kém: "Thu nụ cười của em lại, tôi không muốn bị xoay vòng vòng."
"..." Khương Ngọc Doanh hậm hực thu lại nụ cười.
Lâm Thường Khuynh chất vấn: "Thường Phi có ý gì?"
Khương Ngọc Doanh xác thật ít nhiều có hơi đuối lý nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể tiếp thu chất vấn của người khác, khóa kéo của váy cũng không kéo, tay chậm rãi buông xuống, mắt đẹp nhíu lại, đáp lại: "Tin nhắn là do cậu ta gửi đến, anh đi mà hỏi cậu ta, hỏi tôi làm gì?"
"Cậu ta gửi cho em."
"Cho nên là?"
"Giải thích."
"Không muốn giải thích."
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt, có một kiểu người, bạn không cho anh ta sắc mặt tốt anh ta lập tức ngồi lên đầu bạn.
"Khương Ngọc Doanh." Giọng điệu của Lâm Thần Khuynh nghiêm trọng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh đưa tay sờ lỗ tai, tức chết người cũng không đền mạng nói: "La lớn tiếng như vậy làm gì, tôi không có điếc."
"Tôi xem em như bị điếc." Lâm Thần Khuynh không biết bản thân mình bị làm sao, dòng thông báo kia vẫn luôn hiện lên trong đầu anh, trầm giọng nói: "Còn bị mù."
Vừa điếc vừa mù?
???!!!
Khương Ngọc Doanh nghe Lâm Thần Khuynh nói lập tức nổi giận, cô nắm tay thành quyền đánh vào ngực anh: "Lâm Thần Khuynh, anh đúng là có bệnh, đầu không bình thường thì đi chỗ khác. Đừng có đứng đây nói khùng nói điên!"
Đánh chết anh.
Lâm Thần Khuynh nắm lấy cổ tay cô, gắt gao đè người lên trên tường: "Đủ rồi!"
"Không đủ!" Khương Ngọc Doanh nhấc chân đá, chân lại bị anh kẹp lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!