Chương 42: (Vô Đề)

Có à?

…Hmm

Có gì cơ?

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Ngọc Doanh nghĩ rằng người bình thường khi nghe được lời này hơn phân nửa sẽ phẫn nộ, sẽ nhảy đỏng lên, sẽ lạnh giọng chỉ trích, nghiêm trọng hơn còn có thể phát sinh những hành động không thể miêu tả được.

Nhưng cô lại xem nhẹ một vấn đề.

Lâm Thần Khuynh không phải người bình thường, mạch não đầu chó của anh ta không giống với người bình thường, một mạch khép kín.

Khương Ngọc Doanh che miệng nhìn về phía trước, nhìn thấy người đàn ông thản nhiên thu hồi tầm mắt, im lặng mấy giây, sau đó thong thả ung dung cầm lấy cái ly trước mặt, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, lại từ từ đặt xuống, cầm lấy khăn giấy lau sạch sẽ một bên khóe môi, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cô một lần nữa.

Nhẹ giọng hỏi: "... Có cái gì?"

Khương Ngọc Doanh buông tay: ".... Có bệnh."

Có cái gì?

Có bệnh.

Trong đầu Khương Ngọc Doanh không ngừng tua đi tua lại đoạn đối thoại của hai người, khóe miệng giật giật, chuyện cô nói là sự thật, dạ dày của cô thật sự không thoải mái, thật sự có bệnh mà.

"Oẹ." Cô lại nôn khan một tiếng.

Lâm Thần Khuynh đứng dậy đi đến. Sau khi đứng lại, mu bàn tay đặt lên trán cô, chạm vào cô rồi lại chạm vào mình, không bao lâu đã đưa ra kết luận.

"Em đúng là có bệnh."

Lời này có chút chói tai, ánh mắt kia giống như đang nói: Bệnh không hề nhẹ, đề nghị đến khoa tâm thần bệnh viện Thập Tứ chẩn đoán và chữa trị.

"..." Vốn định trêu chọc anh, cuối cùng lại trêu chọc chính mình.

Lại tính sai lần nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mà cô thật sự không thoải mái, choáng váng cả người, nôn mửa, thật sự khó chịu, cô uể oải nói: "Tôi bị bệnh thì sao?" Anh cứ định đứng nhìn thôi à?

Quả nhiên.

Đàn ông không phải thứ tốt.

Không biết là do biểu tình lạnh nhạt của anh chọc giận cô hay bởi vì cô đã tiêu hao toàn bộ sức lực sau một khoảng thời gian dài, hiện giờ cô cảm thấy có hơi choáng váng.

Dù như vậy, điều cô nghĩ đến vẫn là không thể sợ hãi khi đứng trước mặt tên đàn ông chó chết này, không thể ngã xuống, không thể để anh ta chê cười.

Bỗng một đợt choáng váng truyền đến, trong nháy mắt tiếp theo, cả người cô đã được bế ngang lên, bên tai truyền đến âm thanh mát lạnh: "Cho nên bây giờ phải đi bệnh viện."

Lâm Thần Khuynh ôm Khương Ngọc Doanh, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Lớn chừng này rồi vẫn không biết chăm sóc bản thân mình."

Trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!