Lâm Lan cũng đang lo lắng cho cô, thấy cô gọi đến liền vội vàng bắt máy: "Chị dâu, chị sao rồi? Chị không sao chứ? Anh trai em đâu? Hai người vẫn ổn chứ?"
Cũng không trách được Lâm Lan lại lo lắng, tính tình của anh trai cô cô biết, chủ yếu là không biết dỗ dành người khác, lấy sự hợp tác giữa Lâm thị và Lưu thị làm ví dụ, giải thích rõ ràng cũng không có gì to tát.
Nhưng cô cho rằng hai từ "giải thích cặn kẽ" không có trong từ điển của anh trai mình. Rồi cô lại nghĩ, biết đâu anh trai cô sẽ có tiến bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lâm Lan ~" Khương Ngọc Doanh vừa gọi tên cô vừa khóc.
Lâm Lan cau mày, được rồi, không cần giải thích. Trong đầu cô có hai việc, một bên an ủi Khương Ngọc Doanh, một bên gửi tin nhắn cho Lâm Thần Khuynh.
"Chị dâu đừng khóc, chị có chuyện gì cứ nói với em."
[Anh, anh sao vậy, sao lại để chị dâu buồn.]
[Anh không thể dỗ dành người ta hả?]
[U sầu jpg.]
Nhắn xong thì quay sang hỏi: "Chị dâu, ai bắt nạt chị, nói cho em biết, em giải quyết hắn ta."
Khương Ngọc Doanh: "Là anh trai của em"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan: " ..... Cái này hơi khó giải quyết"
Khương Ngọc Doanh khụt khịt nghẹn ngào, "Chị buồn"
Cô giáo Lâm Lan lập tức online: "Chị dâu, tiểu tiên nữ không thể khóc, chị mà khóc thì mắt sẽ sưng đỏ lên, ngày hôm sau sẽ trở nên xấu xí, chị là ngọc nữ mà, chúng ta hãy luôn xinh đẹp nhé. Em nhớ là sắp đến sinh nhật của chị rồi, chúng ta ra nước ngoài mua quà đi nhé, có được không?".
Phụ nữ thích gì nhất?
Thích mua sắm nhất.
Nhắc đến quà, mắt Khương Ngọc Doanh sáng lên, đúng vậy, sao cô lại phải buồn?
Vì một tên chó má nhà anh mà buồn có đáng không?
Mua sắm không phải sẽ tốt hơn sao?
Bản thân mặc đồ đẹp không phải sẽ tốt hơn sao?
Tại sao cô ấy lại phải dành thời gian của mình cho một người đàn ông. Thật lãng phí, lãng phí!
Với suy nghĩ tự điều chỉnh này và sự chân thành của Lâm Lan, Khương Ngọc Doanh cảm thấy tốt lên, bắt đầu nghĩ xem nên đi đâu trước.
Điểm dừng thứ hai ở đâu?
Thời gian có hạn, họ phải tiêu nhiều tiền nhất trong thời gian ngắn nhất.
Tên đàn ông chó má không phải là độc mồm độc miệng sao?
Được rồi, vậy thì cô sẽ tiêu hết tiền của anh ta.
Lâm Lan: "Muốn đi đâu thì đi, thích gì thì mua, tên đàn ông..." chó kia thì. Có lẽ là do cô đã nói quá nhiều lần, suýt chút nữa đã nói ra từ "Tên đàn ông chó má ", cô nói tiếp: "Để anh trai em trả tiền, chị chỉ cần mua là được."
Sợ Khương Ngọc Doanh còn buồn, cô thậm chí không cho mình thời gian nuốt nước miếng, tiếp tục lải nhải: "Đàn ông là con lợn to, không đáng để chúng ta phải phiền muộn, em—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!