Chương 38: (Vô Đề)

Khương Ngọc Doanh mím môi ngại ngùng chừng năm giây, năm giây sau tìm được thứ gì đó, liền kiễng chân giơ điện thoại đến trước mặt Lâm Thần Khuynh, chuyển chủ đề hỏi: "Tại sao anh không lưu số tôi?"

"Nói thế nào thì chúng ta cũng đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi, sao vậy? Tôi không xứng để được anh lưu số hả?"

"Lưu số vào bộ nhớ sẽ tốn dung lượng"

"Sao anh có thể nói như vậy chứ!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô chọc chọc vào ngực anh, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt biểu thị "tên đàn ông chó nhà anh cũng xứng ngủ giường hả, xuống đất mà ngủ đi thôi", sau đó nói: "Anh giải thích đi, tại sao lại như vậy?"

Về chuyện lưu số điện thoại, Lâm Thần Khuynh không có suy nghĩ gì cả, bởi vì từ trước đến nay anh không có thói quen lưu số của người khác, danh bạ cũng để trống.

Tất nhiên anh có thể làm như vậy là do anh có trí nhớ tốt, chỉ cần anh muốn nhớ thì nhất định không có dãy số nào mà anh không nhớ được.

"18XXXXXXXXX". Anh không nhanh không chậm đọc ra một dãy số.

Khương Ngọc Doanh chỉ lo dỗi anh, không hiểu anh nói vậy là có ý gì, nhíu mày thắc mắc: "Gì vậy?"

Bị điên hả, tự dưng lại đọc số điện thoại của cô.

"Đây là số điện thoại của em." Lâm Thần Khuynh bình tĩnh nói.

Khương Ngọc Doanh trợn trừng mắt nhìn anh: "Tôi có thể không biết số điện thoại của chính mình sao?"

Cô lại chọc vai anh: "Tôi đang muốn biết tại sao anh không lưu số tôi vào máy anh"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tại sao phải lưu số?" Lâm Thần Khuynh mặt không đổi sắc: "Tôi có thể nhớ được mà"

Lời nói nhẹ nhàng, bình tĩnh lọt vào tai Khương Ngọc Doanh lại biến thành một tình huống khác, có chút trớ trêu cùng ngượng ngùng. Tôi có một trí nhớ tốt, và tôi có thể nhận ra rõ ràng số điện thoại di động mà không cần lưu vào danh bạ.

Lâm Thần Khuynh nhướng mày, khóe môi khẽ động: "Em hài lòng với lời giải thích của tôi chứ?"

Hài lòng?

Hài lòng cái rắm!

Tất nhiên là không hài lòng rồi.

Khương Ngọc Doanh là người sẽ để bản thân chịu thiệt sao?

Không!

Đối mặt với Lâm Thần Khuynh cô không thể chịu thua, mỉm cười chậm rãi nói: "Không, hài, lòng"

Lâm Thần Khuynh nhất thời không biết nói gì, đưa tay gạt kính trên sống mũi, không biểu tình hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào mới khiến em hài lòng?"

Khương Ngọc Doanh đem điện thoại trả cho anh, bĩu môi nói: "Thêm số điện thoại của tôi vào danh bạ"

Lâm Thần Khuynh nhận lấy điện thoại, đảo mắt một vòng, sau đó cúi đầu xuống dùng một tay thao tác.

Lúc anh đánh máy Khương Ngọc Doanh ngồi một bên nghịch móng tay, nhìn nhìn một lúc rồi có chút cảm khái, hai ngày rồi không chăm sóc, đường viền móng tay không được đẹp như trước.

Ôi, còn những viên kim cương vỡ này, chỉ sau hai ngày, cô cảm thấy nó không còn xứng với khí chất của cô nữa, chiếc đinh có giá sáu con số cũng chẳng hơn gì.

Cô công chúa nhỏ mỏng manh muốn làm đẹp cho bản thân, lần sau cô sẽ làm bộ móng tay giá bảy con số để xứng tầm với vẻ đẹp và sự quý phái của cô. Khi mắt cô quét qua móng tay, cô lại nhìn vào da tay, loại kem bôi tay giá sáu con số đã không còn dùng được, cô phải đổi loại chất lượng tốt hơn thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!