Lâm Thần Khuynh ôm Khương Ngọc Doanh đi qua còn giơ chân đá vào người Cao Huy một cái, nói rất lạnh nhạt: "Đi tính tiền."
Cao Huy tiếp tục nằm giả chết.
Lâm Thần Khuynh: "Đi Châu Phi……"
Cao Huy bật dậy ngay lập tức, cậu ta che mông lại và nói: "Tôi đi tính tiền ngay đây tổng giám đốc Lâm."
Nhân lúc bọn họ không chú ý, mắt Khương Ngọc Doanh khẽ mở, đôi mắt chứa nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc Maybach từ từ rời khỏi bãi đỗ xe của câu lạc bộ Tinh Hải, một lúc sau đã ra đến đường quốc lộ, Khương Ngọc Doanh vẫn nằm yên ở ghế sau như một bức tượng điêu khắc.
Cũng không biết tối nay Lâm Thần Khuynh tham gia chạy đua rùa và thỏ hay thế nào mà tốc độ xe cứ chậm như xe kéo, Khương Ngọc Doanh còn có thể nhìn thấy rõ bụi bay dưới ánh đèn đường qua cửa xe.
Thật sự là để tốc độ chậm như rùa ấy.
Chiếc xe đi đằng sau cũng phải nghi ngờ chắc là siêu xe có vấn đề gì đó rồi, họ còn nhiệt tình ấn còi và hạ cửa sổ xuống hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.
Tai Lâm Thần Khuynh coi như không nghe thấy âm thanh gì cứ như hòa thượng vậy, anh không nhìn lại mấy chiếc xe phổ thông đi phía sau mình mà chỉ chăm chú nhìn thẳng đường phía trước.
Khương Ngọc Doanh nằm yên mà chân bị tê cả rồi, lúc cô muốn nhúc nhích một cái thì cảm nhận được ánh mắt chết chóc nhìn về phía mình, cô lại tiếp tục dịch chân trở về tư thế lúc nãy, tiếp tục làm một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Mặc dù cơ thể khá mệt mỏi nhưng trong lòng lại thấy phấn khởi lắm.
Đây là lần đầu tiên cô được đánh người thoải mái như vậy, còn sướng hơn cả lần đánh đồ trà xanh Tống Viện và cả bông sen trắng Lưu Tiểu đó nữa.
Người có tâm trạng vui vẻ có lúc sẽ không thể kìm chế được, cô cố gắng không nhếch miệng nhưng cuối cùng khóe môi cũng hơi vểnh lên.
Đôi môi mới hơi vểnh lên một chút thì xảy ra tai nạn.
Không biết Lâm Thần Khuynh đang làm gì mà đột nhiên đạp phanh lại, Khương Ngọc Doanh không kịp phản ứng nên cả người đổ về phía trước, phía trước là tay vịn, cô sắp phải tiếp xúc thân mật với nó rồi.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, có một bàn tay che trước trán của cô, vừa khéo chắn giữa cô và tay vịn, nhưng cũng hơi đau trán.
Bây giờ thì không thể tiếp tục làm bức tượng điêu khắc được rồi, cô giả vờ say rượu tiếp tục lẩm bẩm rồi xoay người, khi đầu quay sang bên cạnh thì cô mở mắt ra nhìn và nhân tiện lắng tai nghe tiếng động xung quanh.
Chờ một lúc lâu không có tiếng gì vang lên, Khương Ngọc Doanh không chịu nổi nữa mới quay đầu lại, cô thề cô chỉ liếc mắt thôi, chỉ nhìn trộm một cái thôi.
Vừa nhìn lại thì đã đối diện với một đôi mắt sáng rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Ngọc Doanh: Xong rồi.
Cô chớp mắt một cái muốn quay đầu thì có giọng nói vang lên bên tai: "Tỉnh rồi à?"
Khương Ngọc Doanh buột miệng: "Tôi vẫn chưa tỉnh, tôi đang còn say."
Để cố gắng thể hiện mình say thật nên cô cũng không dám to tiếng, mắt cũng không dám mở to, có lẽ là vì giả vờ ngủ quá mức nên cô ngủ quên mất, lúc tỉnh lại thì đã về đến biệt thự Thịnh Hải.
Cô đang nằm trên giường, có một chiếc chăn lông ngỗng màu hồng nhạt đắp lên người, bên cạnh còn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
"Cậu chủ à, cô chủ không sao chứ?" Thím Ngô hỏi.
"Cô ấy không sao." Lâm Thần Khuynh hỏi: "Canh giải rượu đâu rồi thím Ngô ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!