Cô hỏi: "Lưu Tiểu đâu?"
Lâm Lan: "Chắc là thấy mất mặt nên bỏ đi trước rồi."
Khương Ngọc Doanh: "Có sợ không?"
Lâm Lan lắc đầu, giữ cánh tay cô và liên tục lắc qua lắc lại: "A a a, chị dâu ơi, chị quá đẹp rồi, sao chị lại dám đánh đồ bông sen trắng vậy, chị có biết không từ lúc em còn nhỏ thường bị cô ta bắt nạt, bực nhất là rõ ràng cô ta bắt nạt em mà người khóc lại là cô ta, vì vậy người lớn lúc nào cũng chỉ trích em."
Nhắc tới đoạn lịch sử đáng buồn này, Lâm Lan lại nổi cơn tức: "Chị nói xem, dựa vào cái gì chứ, chỉ vì cô ta biết khóc à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trẻ con biết khóc mới có sữa mà ăn." Khương Ngọc Doanh nói ra sự thật này: "Muốn đối phó với loại bông sen trắng thì hoặc là em phải giả vờ giỏi hơn cô ta, hoặc là không để cho cô ta có cơ hội bắt nạt em."
Lâm Lan gật đầu đồng ý: "Chị nói quá đúng."
Sau đó cô ấy nhìn Khương Ngọc Doanh bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Chị dâu à, chị giỏi thật đấy."
Vuốt mông ngựa từ khu lễ tân tới cửa, nhìn thấy bên cạnh đứng một hàng người, không cần hỏi cũng biết những người này được ai phái đến.
"Chào phu nhân, chào cô chủ." Giám đốc đi đầu cung kính nói: "Để hai người sợ hãi rồi."
Khương Ngọc Doanh tháo kính râm xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Sau này đừng để bất kỳ ai cũng vào đây được, cẩn thận bị chó cắn."
"Vâng." Giám đốc toát mồ hôi hột.
Phía trước có một chiếc ô tô dừng lại, ngay sau đó có người bước xuống, Cao Huy bước lại gần: "Thưa phu nhân, tổng giám đốc Lâm đến rồi."
Cửa xe Bentley từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, quai hàm căng chặt, sắc mặt hơi nặng nề.
Khương Ngọc Doanh nghĩ đến sự kiêu ngạo của Lưu Tiểu đổ hết lên đầu Lâm Thần Khuynh, đều tại anh thu hút ong bướm lung tung, hại bàn tay cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Đánh người mệt lắm chứ, hừ, tâm trạng không vui, không muốn gặp anh.
Cô nói: "Tôi đi cùng Lâm Lan rồi."
Cao Huy hơi khó xử: "Phu nhân à, tổng giám đốc Lâm đang chờ cô lên xe."
Khương Ngọc Doanh: "Không lên."
Cao Huy: "Phu nhân còn chần chừ là lại bị người ta chụp được ảnh đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi lần đều dùng cớ này để chặn cô lại, nhưng lần nào cũng có hiệu quả, Khương Ngọc Doanh vỗ tay Lâm Lan: "Chị về trước đây."
Lâm Lan xua tay: "Chị đi đi."
Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng đi về phía trước và hình như còn nghe thấy tiếng Cao Huy đang mắng người.
"Không có mắt à? Không biết đó là phu nhân à? Tôi thấy mấy người không muốn làm nữa mà."
"Bảo vệ đâu? Chết hết cả rồi à?"
"Chỉ lần này thôi không được có lần sau ……"
Tiếng dạy bảo rất to đến nỗi Khương Ngọc Doanh biết là cậu ta đang cố ý muốn cho cô nghe thấy.
Lần này Lâm Thần Khuynh không ngồi trơ trơ trên xe mà chủ động xuống mở cửa xe giúp cô, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy, đừng nói Khương Ngọc Doanh phải ngây ra một lúc, đến cả lái xe cũng trợn mắt nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!