Nếu như ánh mắt có thể giết người, Lâm Thần Khuynh đã chết một ngàn lần.
Không, là một vạn lần.
Thân thể Khương Ngọc Doanh căng thẳng, ngón tay siết chặt, tự thôi miên bản thân: không thể chấp nhặt với chó, ngẫm lại hai mươi vạn, chỉ cần tới tay thì tên đàn ông chó này là cái rắm.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, nhếch môi mỉm cười nhạt, dịu giọng nói: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ cô cười thật sự rất đẹp, mặt mày cong cong tựa như một vầng trăng trên trời, trong con ngươi đen kịt điểm xuyết ánh sáng, phác họa tạo ra một vòng cung hơi nông, cực kỳ giống dải ngân hà mờ nhạt.
Nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể làm cho lòng người rung động.
Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ.
Thần sắc Lâm Thần Khuynh cũng không vì cô cố ý lấy lòng mà thay đổi, vẫn bưng khuôn mặt lạnh như băng kia, lạnh lùng nói: "Bây giờ ngay cả tiếng người em cũng nghe không hiểu à?"
Khương Ngọc Doanh: "..."
Mẹ nó anh thì nói giống tiếng người à?
Cô chịu.
Lâm Thần Khuynh dường như không chú ý tới không khí trong xe đang xảy ra biến hóa, tiếp tục châm lửa: "Tôi rất bận."
Khương Ngọc Doanh nín thở, dùng sức khắc chế cảm xúc muốn mắng chửi người khác mãnh liệt, nén giọng lại: "Thế thì sao?"
Lâm Thần Khuynh: "Không thiếu tiền."
"......"
"Nhưng cần mặt mũi."
"......"
Khương Ngọc Doanh nghe hiểu, lời này của anh có thể giải thích như này: Nhà họ Lâm là dòng họ có nghiệp lớn, làm ăn trải rộng khắp thế giới, không kém chút tiền quần áo này của cô, lễ phục dạ hội bảy con số ở trong mắt anh chỉ tương đương với giấy vụn.
Thân là Lâm phu nhân ăn mặc như vậy đi ra ngoài không ngại bị xấu mặt à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
À, cô không chê, anh chê, nếu cô ăn mặc như vậy đi về nhà cũ của hai đứa thì đó chính là làm mất mặt anh, là đánh bôm bốp vào mặt anh.
Nói đi nói lại, chính là trách cô ăn mặc không đủ đoan trang.
Nếu không phải cô còn có một chút lý trí ở đây, gối tựa phía sau lúc này đã ném vào mặt Lâm Thần Khuynh rồi, gọi anh là tên đàn ông chó cũng đã quá xúc phạm giống chó rồi.
Anh vốn không phải là con người.
Khương Ngọc Doanh hít sâu vài hơi, đầu ngón tay chạm vào ghế ngồi, trên mặt giả bộ dịu dàng uyển chuyển dễ ở chung; "Anh không thích sao? Vậy tôi sẽ đi thay nhé?"
Trong lòng cô yên lặng niệm: Lâm Thần Khuynh tôi cho anh một cơ hội khác, mau mau sửa lại thái độ và giọng điệu nói chuyện của anh đi, cẩn thận chọc giận công chúa eo sà đây, anh không gánh nổi đâu!
Đáng tiếc người nào đó không nghe thấy, Lâm Thần Khuynh đương nhiên nói: "Nên thay từ sớm rồi."
Ngụ ý, nếu cô nghe lời như vậy từ sớm thì đã không có chuyện gì rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!