Sau đó, khuôn mặt của "anh trai cô ấy" giống như được bôi nhọ nồi vậy. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bộ mặt đó đang trở nên càng ngày càng đen hơn, đôi mắt híp lại vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Khương Ngọc Doanh nghiêng ngả lảo đảo đi tới, vừa đi vừa kêu: "Anh ... anh ơi..."
Mã Điêu đưa đỡ trán, anh thực sự không nỡ nhìn.
Cao Huy che ngực, xác định trái tim mình vẫn còn đập.
Thường Phi đưa tay ra muốn giúp cô, nhưng lại bị Mã Điêu đoạt trước: "Để tôi, để tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đỡ lấy cánh tay của Khương Ngọc Doanh: "Bà cô của tôi ơi, cô có thể đừng gây chuyện nữa có được không?"
Khương Ngọc Doanh cười hì hì, đứng nghiêm tại chỗ giống như một nhóc học sinh tiểu học ngoan ngoãn: "Không, vấn, đề!"
Ngay khi Mã Điêu đang định hít một hơi thật sâu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cô hét to: "Anh ơi!"
Sau đó cô bước nhanh về phía trước.
Lâm Thần Khuynh đứng thẳng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô đi tới, ngoại trừ hai chữ "lại đây" kia thì anh không nói thêm một lời.
Một bước, hai bước, ba bước ...
Cô dần dần đến gần, ánh mắt cười cong cong tựa trăng khuyết, đôi mắt đen nhánh hàm chứa ý cười nồng đậm, có lẽ bởi vì say rượu nên không chỉ gương mặt mà vành tai cũng ửng hồng nhàn nhạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lộ ra một loại vẻ đẹp khó tả, giống như một đóa hoa hồng đỏ chớm nở, khoe ra vẻ đẹp của mình với thế nhân.
Không biết vì sao, Lâm Thần Khuynh không thích người khác nhìn thấy bộ dáng cô như thế này, thậm chí còn cho rằng chỉ có mình anh mới đủ tư cách để trở thành người thưởng thức đóa hoa kia.
Anh liếc nhìn mắt cá chân cô một cái, thấy cô không có gì khác thường, lông mày vẫn luôn cau lại mới khẽ thả lỏng, bàn tay đút trong túi quần chậm rãi duỗi ra, định đón lấy, "bông hoa nhỏ" đang tiến lại gần.
Khương Ngọc Doanh duỗi cánh tay, không ngừng gọi: "Anh, anh, anh…"
Lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Lâm Thần Khuynh, Thường Phi híp mắt nhìn kỹ, đột nhiên đôi mắt híp lại của hắn đột nhiên mở to, vẻ mặt khó tin.
Cái miệng của Mã Điêu cũng mở lớn, cái quần què gì kia?
Chỉ có hai người sững sờ tại chỗ.
Một người là Lâm Thần Khuynh, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người bên cạnh, ánh mắt giống như mang theo dao găm, cả tóc của Cao Huy cũng không tha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người khác là Cao Huy.
Cậu á? Cậu bị oan nha.
Phu nhân ơi cô đang làm cái gì thế?
Sự tình quay lại một phút trước, Khương Ngọc Doanh gượng gạo bước thẳng về phía Lâm Thần Khuynh, khi mắt thấy sắp bắt lấy cánh tay anh thì cô quay đi, quay về phía sau híp mắt cười nói với Cao Huy đang ngây ra như phỗng: "Anh ơi."
"..." Cao Huy như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.
Khương Ngọc Doanh sắp va vào Cao Huy thì bị cánh tay của Lâm Thần Khuynh chắn trước mặt, cô lại hô một tiếng: "Anh."
Hai tiếng vừa ra, mọi người trong ghế lô cùng những cảm xúc khác nhau.
Thường Phi không thể hiểu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!