Chương 22: (Vô Đề)

Cổ họng cô như thắt lại, giọng cô run rẩy hỏi: "Anh đã xức nước hoa sao?"

Lâm Thần Khuynh đặt cô ngồi xuống ghế trước bàn ăn, chống tay lên lưng ghế, cúi người nói: "Nước hoa gì cơ?"

"Mùi thơm của bạc hà." Khương Ngọc Doanh cầm cổ áo anh lên ngửi.

Lâm Thần Khuynh chủ động ghé sát vào tư thế ngửi của cô, cúi đầu thấp hơn: "Đó là mùi sữa tắm thôi."

Không biết là cố tình làm vậy hay chỉ là vô ý, nhưng anh lại mở cúc áo sơ mi làm lộ ra làn da trắng nõn: "Không tin thì ngửi kỹ đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt Khương Ngọc Doanh đảo qua mặt nghiêng sang trái táo Adam của anh, cô chưa bao giờ chống đỡ trước trái táo Adam gợi cảm của đàn ông, máu dồn lên trước trán, cô đẩy anh ra: "A, chắc là tôi ngửi lộn rồi. "

Cô dựa vào lưng ghế không dám nhúc nhích.

Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm trong hai giây, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Mùi thơm bạc hà trong không khí dường như nồng nàn hơn, Khương Ngọc Doanh hất tay cho bớt đi, cô cảm thấy có chút hỗn loạn, nhưng cũng không đoán ra được hỗn loạn ở chỗ nào.

Có lẽ là do nhiệt độ tăng quá mức đột ngột.

Não bị thiếu oxy, dễ suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng cô chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

Lâm Thần Khuynh để cháo trước mặt cô: "Em có thể tự mình ăn được không?"

Lúc anh nói xong cô suýt chút nữa còn phun ra câu "Tôi không tự mình ăn chẳng lẽ phải nhờ tới anh sao", cô đổi giọng nói: "Tôi bị đau chân chứ không bị đau tay."

Lâm Thần Khuynh đặt chiếc thìa vào tay cô, nhẹ nhàng nói: "Cơ thể có tới bốn chi, nhưng nếu một chi bị thương thì những chi còn lại cũng không dễ phối hợp nhịp nhàng."

Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu hướng về phía ánh mắt của anh: "Nói tiếng người đi."

Lâm Thần Khuynh: "Tôi sợ tay của em bị tàn tật."

"..." Quả nhiên không thể nghe được lời tốt đẹp nào từ miệng của một con chó.

Trên thực tế, ý định ban đầu của Lâm Thần Khuynh chính là anh có thể đút cho cô ăn.

Khương Ngọc Doanh lấy thìa xúc một muỗng thật đầy, sau đó hớp một miếng lớn, nhướng mày tự đắc, như muốn nói: Nhìn xem bà đây chẳng phải ăn rất tốt sao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng cô lỡ ăn quá nhanh, đầu lưỡi vừa bị thương còn chưa lành lại bị cắn lần nữa, lần này hình như cắn rất mạnh, cô đau đớn đến chảy cả nước mắt.

Lâm Thần Khuynh dò hỏi cô: "Hình như em rất cảm động?"

Khương Ngọc Doanh: "..."

Cảm động cái mông của anh đấy.

Cô lại cắn lưỡi nữa rồi.

Cuối cùng cô cũng nuốt hết cháo vào miệng, viền mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ: "Đau quá đi mất."

Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên vài chữ: Nhìn đi, đến cái miệng cũng muốn què rồi.

Khương Ngọc Doanh: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!