"Đương nhiên rất thú vị." Cửa thang máy lại mở ra, ngón chân Khương Ngọc Doanh cào qua đầu gối anh một cái, khiêu khích nói: "Thế nào? Anh không dám sao?"
Kết quả của sự khiêu khích tùy ý là cô bị người ta kéo vào phòng nghỉ, cửa đóng lại, cô ngã xuống ghế sofa gần nhất.
Phần eo thắt lưng bị treo lơ lửng trên không, còn vùng eo phía dưới thì nằm trên ghế sofa trong tư thế cực kì khó tả. Tốc độ đổ ngã quá nhanh, thắt lưng không biết bị thứ gì đập vào một phát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đau quá.
Cô không nhịn được nhíu mày.
Đương nhiên, càng làm cho cô khó chịu chính là sức nặng đang đè lên người.
Người đàn ông chó má này ăn sắt mà lớn hay gì, nặng quá đi mất.
Hô hấp không theo kịp, cô phải thở gấp hai hơi.
Bất quá trong từ điển của cô Khương đây chưa từng có hai chữ "nhận tội", cô không cam lòng yếu thế cong chân trả lại một kích, cách điểm trí mạng của người nào đó chênh lệch 5 cm.
Lâm Thần Khuynh chế trụ hai tay cô đồng thời nâng lưng cô lên, tay kia nắm chặt mắt cá chân, ngón tay vuốt ve mu bàn chân của cô, khẽ nhếch khóe môi dưới: "Thì ra Lâm phu nhân muốn chơi như vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh: "..."
Đậu xanh rau má ai thèm chơi với anh.
Cô dùng sức rút chân ra, không khách khí đá lên cánh tay anh: "Tránh ra!"
Eo sắp gãy tới nơi rồi.
Còn cả cánh tay của cô, tên đàn ông chó này có phải lúc không có việc gì đã tập võ không vậy, cái chiêu kéo tay này, quá là đáng ghét.
Ôi, tay của cô.
Lâm Thần Khuynh nghiêng người, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, cảnh này rơi vào trong mắt người không biết chuyện, còn tưởng rằng bọn họ đang "ân ái" ấy chứ.
Khương Ngọc Doanh sớm đã không còn tâm tư đùa giỡn lúc trước, hiện tại chỉ muốn hất văng người đàn ông chó này ra, thấy anh bất động, cô bắt đầu vặn vẹo: "Mau đứng lên, tôi sắp không thể thở được rồi."
Nói xong cô còn thở dốc vài cái.
Lâm Thần Khuynh buông tay ra, "Không chơi nữa à?"
"Ai thèm chơi với anh." Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt.
Lâm Thần Khuynh đứng lên, đầu tiên là sửa sang lại cà vạt một chút, sau đó kéo vạt áo, tất cả đã hoàn hảo, một tay luồn túi, lạnh lùng nói: "Buổi tối về nhà cũ ăn cơm."
"Cái gì?"
Khương Ngọc Doanh vốn đang xoa cổ tay, nghe được lời anh nói, lập tức đứng lên, không cẩn thận đá vào chân sô pha, cô hé miệng hít một hơi, khom lưng xoa lấy.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, bĩu môi nói: "Không đi."
Tầm mắt Lâm Thần Khuynh chuyển từ trên chân cô đến trên mặt cô, vẫn là vẻ mặt lạnh băng kia: "Đừng quên thỏa thuận trước hôn nhân."
Khương Ngọc Doanh khom người bất động, trong đầu đầy suy nghĩ chính là: Cái thỏa thuận trước hôn nhân chết tiệt này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh tới gần một bước, cúi đầu tiến đến, nâng cằm cô lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Trí nhớ của Lâm Phu Nhâ chắc là không kém như vậy đâu, tiền vi phạm hợp đồng chính là do em quyết định, hình như là hai mươi..." vạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!