Nửa tiếng trước Khương Ngọc Doanh gửi cho Lâm Thần Khuynh một tin nhắn trên điện thoại, là tấm ảnh cô chụp lúc luyện tập cắm hoa, trên bàn có một bình hoa được cắm siêu cắm vẹo, bên cạnh là kéo cùng với một bình hoa bách hợp nữa, nhìn không ra hình ra dạng gì cả.
Theo ánh đèn chiếu xuống, cánh hoa được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cách một màn hình giống như có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Lâm Thần Khuynh rũ mắt vuốt ve màn hình điện thoại, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Tùng thấy thế cúi đầu đến gần nhìn xem, một cái đầu màu vàng cực kỳ giống lông chó tiến lại gần Lâm Thần Khuynh, sau khi nhìn thấy bức ảnh, chậc chậc hai tiếng, một lời khó nói hết: "Cắm hoa mà ra được tác phẩm như này đúng thật là thiên tài."
Lâm Thần Khuynh đột nhiên cũng nảy ra ý như này, anh cười nhạt: "Đúng vậy, quả thật là thiên tài."
Mạnh Tùng không ngờ anh lại nói như vậy, nhướng mày cười một tiếng : "Ái chà chà, đại ca chắc chắn có chuyện gì là lạ nhaaa."
Lâm Thần Khuynh không quan tâm lắm liếc nhìn anh ta một cái, thu hồi tầm mắt, sau đó mở album chọn một bức ảnh, ngày thường anh rất ít khi chụp ảnh, trong album toàn là những bức ảnh chụp từ lâu, nhìn qua cũng bình thường.
Chọn một vòng không tìm thấy bức nào đẹp nên gửi cho Cao Huy một tin nhắn.
[Gửi cho tôi một bức ảnh chụp.]
Lúc đó Cao Huy vẫn ngồi chờ trong xe, nhìn thấy tin nhắn anh gửi còn tường điện thoại của ông chủ mình bị tên oắt nào trộm, cẩn thận nhắn tin lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[?]
Lâm Thần Khuynh nhắn lại.
[Nhanh lên!]
Cao Huy có thể từ hai chữ này nhìn ra nhiều vấn đề, giống như tin nhắn này, lúc ông chủ không kiên nhẫn đều là giọng này, khiến cho trái tim bé bỏng của người ta bị đông lạnh mà chết lặng.
Trong album của cậu có mấy trăm tấm ảnh, mở điện thoại ra chọn một lượt, sau đó nhắn lại cho anh.
[ Lâm tổng muốn ảnh chụp kiểu nào?]
[Ban ngày hay là đêm?]
[Có người hay chỉ cảnh?]
[Khung cảnh có yêu cầu gì khác không?]
Sau khi hỏi một nùi câu xong, kết quả chỉ nhận được hai chữ ngắn gọn xen lẫn lạnh lùng: [Tùy cậu.]
Vì vậy Cao Huy lại "tùy ý" gửi cho anh một bức ảnh.
Sau đó Lâm Thần Khuynh lại gửi bức ảnh đó đi, trong ảnh là một đống các văn bản nằm la liệt trên bàn, khiến người ta hít thở không thông.
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, đúng là tên đàn ông cuồng công việc, nói thế thôi chứ sau đó cô lại gõ gõ mấy chữ: [Làm việc vất vả rồi, thương thương. jpg]
Lâm Thần Khuynh: [Cố gắng.]
Một màn này cứ thế mà trôi qua êm đẹp.
Khương Ngọc Doanh bỏ di động sang bên, cười không khép miệng lại được, nếu không có cái ót giữ lại chắc ngoạc ra tận mang tai, nếu Lâm Thần Khuynh nhìn kỹ bức ảnh thì có thể thấy được nơi mà hai người họ ở không có cái bàn nào như vậy.
Càng không nói tới buổi tối lấy đâu ra nhiều hoa bách hợp như vậy.
Bức ảnh này là do lúc đi công tác tùy tiện chụp một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!