"Cạch." Điện thoại Khương Ngọc Doanh rơi xuống sàn. Cô ngửa đầu lên nhìn Lâm Thần Khuynh đang nhìn chằm chằm cô từ trên cao, trong đôi mắt ngấn nước của cô hình như lấp lánh tia sáng. Cô cẩn thận hỏi: "À, ừm… Vừa rồi anh có nghe được cái gì không?"
Cô cứ tự trấn an bản thân: Anh ta chắc không nghe thấy đâu.
Đúng, chắc chắn không nghe thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đút một tay vào túi, nhìn cô không chớp mắt, trầm giọng nói: "Ừm, không nghe thấy gì."
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi, vỗ ngực lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Không nghe được thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
"Tôi chỉ nghe thấy có người gọi… Chó Lâm."
"……" Mịa nó, thật đúng là nghe được.
"Tôi chỉ muốn hỏi Lâm phu nhân đây, chó Lâm này là ai?" Lâm Thần Khuynh bày ra dáng vẻ ham học hỏi, mày kiếm mượt mà, bộ âu phục màu trắng lúc này càng khiến anh trở nên thanh lãnh.
Khương Ngọc Doanh mím môi, chó Lâm là ai?
Anh ta thật dám hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chậm rãi nhếch khóe môi, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, vô tội hỏi lại: "Chó Lâm? Chó Lâm nào? Tôi không biết, anh biết không?"
Lâm Thần Khuynh tới gần: "Thật sự không biết?"
Khương Ngọc Doanh gật đầu một cái thật mạnh: "Đương nhiên không biết."
"Nhưng sao tôi lại nghe thấy người nào đó nói: Đầu có thể vỡ, máu có thể chảy, nhưng Khương Ngọc Doanh chỉ yêu chó Lâm. Hửm?" Lâm Thần Khuynh thuật lại lời cô nói một lần: "Cho nên… Em yêu ai nhất?"
Khương Ngọc Doanh ngả người về phía sau, eo đè lên bệ rửa mặt lưu ly, lông mi run rẩy nói: "Có lẽ gần đây anh làm việc quá mệt mỏi rồi."
Lâm Thần Khuynh chống tay lên bệ, thân thể hơi áp vào người cô, rũ mắt hỏi: "Có ý gì?"
Khương Ngọc Doanh giải thích: "…… Xuất hiện ảo giác."
Dứt lời, trên mặt Lâm Thần Khuynh xuất hiện một nụ cười trào phúng, hiển nhiên anh không tin câu trả lời vừa rồi.
Khương Ngọc Doanh đang định nói gì đấy thì điện thoại vừa nãy hôn chào đất mẹ đang nằm trên sàn truyền đến một giọng nói, là động đội heo phá đám: "Anh ơi, chị dâu nói yêu anh."
"Chó Lâm là anh đấy."
"Anh, đây là cách gọi thân mật của chị dâu với anh."
"Hiện tại thanh thiếu niên đều thích như vậy."
"Cách gọi "ông xã, bà xã" quá lỗi thời rồi. Chó con, cún con mới là cách gọi đang thịnh hành hiện nay."
"Anh hẳn là phải cảm nhận được hạnh phúc mới đúng."
Khương Ngọc Doanh vừa nhíu mày, vừa dùng ngón tay chọc chọc thân thể không ngừng tới gần của anh. Cô dùng đầu ngón tay chống ngực anh, nói: "Lan Lan nói rất đúng, anh hẳn là phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng."
Lâm Thần Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười: "Chó Lâm? Cách gọi thân mật? Hạnh phúc?"
Khương Ngọc Doanh bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, cách gọi thân mật, hạnh phúc."
Để tạo cảm giác hạnh phúc, cô còn vươn một tay khác ra sờ mặt anh. Động tác kia giống như đang vuốt ve một con chó, trong mắt cô hiện lên vẻ "con trai ngoan của mẹ, mẹ yêu con muốn chết". Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!