Chương 1: (Vô Đề)

Nam Thành.

Tại một bữa tiệc từ thiện ở khách sạn Quang Hải

"Khương Ngọc Doanh, ai cho cô mặc cùng kiểu với tôi!" Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên lạch cạch, Tống Viện dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ ra, cà phê trong tay đang muốn hắt ra thì bị dội ngược trở lại, tất cả đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của chính mình. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ta trợn mắt trợn tròn, hận không thể ăn sống người trước mắt. 

Mười phút trước, cô ta được đám người vây quanh đi tới hội trường, rượu vang đỏ uống được một nửa đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, rất chói mắt chính vì người kia mặc bộ lễ phục màu trắng giống hệt cô ta, ngay cả phụ kiện trên lễ phục cũng giống nhau. 

Bọn họ đụng hàng rồi! 

Cô ta và Khương Ngọc Doanh mặc cùng kiểu! 

Tống Viện kéo trợ lý vào trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải để cô trông coi con nhỏ kia sao? Sao mà nó vẫn đến đây vậy?"

Bữa tiệc từ thiện này là để cứu trợ trẻ em thất học, tất cả đều là những nhân vật có mặt mũi và một số ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí ở Nam Thành. 

Nghệ sĩ của công ty điện ảnh và truyền hình Diệu Huy cũng được mời tham gia, nhưng tại đây không bao gồm Tống Viện. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì để tham gia tiệc lần này Tống Viện phải dùng rất nhiều thủ đoạn, phải dỗ dành người chống lưng vui vẻ mới có được cơ hội này. Cô ta cũng đặc biệt đặt thiết kế trang phục để nổi bật trong bữa tiệc từ thiện này. 

Trước khi xuất phát, đã cố ý dặn dò trợ lý trông chừng Khương Ngọc Doanh rồi, thầy bói nói, cô ta với người tuổi dần khắc nhau, cũng trùng hợp, cả Diệu Huy cũng chỉ có một mình Khương Ngọc Doanh tuổi dần.

Cô ta không muốn bị cô cản trở.

Nhưng sự tình vẫn xảy ra sơ hở, Khương Ngọc Doanh thế nhưng vẫn tới tiệc rượu, còn mặc đụng hàng với bộ lễ phục cô ta mặc. 

Tống Viện thấy cô đến phòng nghỉ lập tức đi theo, thấy bốn phía không có ai, cô ta dùng sức đẩy cửa ra, giơ ly cà phê hắt về phía cô. 

Ai ngờ Khương Ngọc Doanh đã sớm chuẩn bị, tay nhẹ nhàng đẩy, chiếc cốc quay ngược lại, tất cả cà phê bên trong đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của Tống Viện. 

Lễ phục thuần khiết như tuyết trong khoảnh khắc thay đổi hình dáng, khắp nơi đều là vết bẩn, thảm không nỡ lòng nhìn.

Khương Ngọc Doanh chậc chậc hai tiếng: "Thật đáng thương."

Tống Viện lấy lại tinh thần, chỉ vào cô nói: "Cô, cô dám hắt tôi à?"

Khương Ngọc Doanh vung tay cô ta ra, không nhanh không chậm nói: "Vì cô xứng đáng."

Tống Viện kiếm chuyện cũng không phải một lần hai lần, hôm nay còn bảo trợ lý nhốt cô ở trong phòng chứa đồ, xem ra hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh* mất.

*Hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh: Giống kiểu Sư tử không gầm, chó tưởng rừng xanh vô chủ=))) ý nói nếu không phát huy hết khả năng thì sẽ trở thành một người thất bại, dễ bị khinh thường

"Cô, tôi đánh chết cô." Nói xong Tống Viện lại vươn tay. 

"Đánh tôi?" Ánh mắt Khương Ngọc Doanh tối sầm lại, nắm lấy cổ tay cô ta: "Nằm mơ."

Ngay sau đó giơ tay kia lên, trở tay cho cô ta một cái tát, một phát này đánh không nhẹ, trên mặt Tống Viện lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi.

Cô ta che mặt và cau mày và nói: "Cô đánh tôi, cô đánh tôi, cô dám đánh tôi."

Dường như không ngờ Khương Ngọc Doanh sẽ thật sự ra tay, sự kích động lại một lần nữa dấy lên: "Nhìn tôi xé nát miệng cô đi."

Đầu ngón tay vừa chạm tới Khương Ngọc Doanh, khóe mắt bỗng nhiên quét tới bóng dáng trên hành lang dài, một giây sau, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhíu mày suy sụp mặt mày sợ hãi nói: "Chị Doanh, chị, em thật lòng coi chị như chị, em biết trong lòng chị không thoải mái, ghen tị vì em đẹp hơn chị, ghen tị với nội thất 90-60-90 của em tốt hơn chị, nhưng... Nhưng làm sao mà chị có thể đánh người, làm sao chị có thể chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!