Chương 7: (Vô Đề)

Nhưng bà ta không có con trai, chỉ có Nhị hoàng tỷ và Lục hoàng muội là hai con gái.

Cho nên, muốn tố cáo gia tộc bà ta mưu phản, đừng nói Phụ hoàng, e là các triều thần cũng chẳng tin.

Tiểu Liễu cực kỳ chán nản: "Nói vậy thì, cả đời này chúng ta không đấu lại bà ta rồi."

Ta nhìn cành cây héo rũ vì nắng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói: "Sẽ có cách thôi."

Ta muốn bà ta chết.

Chết không còn chút tôn nghiêm, bị người người phỉ nhổ.

Không chỉ c.h.ế. t dưới tay Phụ hoàng, mà còn phải c.h.ế. t vĩnh viễn trong lòng Phụ hoàng.

"Ngươi lén đi đưa tin cho Đại hoàng huynh, cứ nói thời cơ gần chín muồi rồi.

"Trời nóng, ngươi đến nhà bếp nhỏ làm ít bánh bò đậu xanh đi, nhớ làm ầm ĩ một chút."

Tiểu Liễu không hiểu rõ nội tình, nhưng vẫn làm theo lời dặn.

Bánh bò vừa mới làm xong, Sở Dao liền tới ngay.

Để tỏ ra hiền đức, Lan Phi bắt ta và Sở Dao cùng ở trong Phương Phi Cung, nhưng nàng ta ở Tây điện rộng rãi sáng sủa thoải mái, còn ta ở Đông điện cải tạo từ nhà kho.

Phụ hoàng cấm túc chúng ta, nhưng trong Phương Phi Cung vẫn có thể tự do đi lại.

Sở Dao đi thẳng đến bên giường, tốc chăn mỏng trên người ta ra, móng tay giả chọc vào vết thương trên đùi ta.

Da thịt vừa mới đóng vảy m.á. u lập tức nứt toác, m.á. u tươi túa ra, đau đến nỗi ta phải hít khí lạnh liên tục.

Móng tay giả của nàng ta nghiền một vòng trên vết thương, mỉm cười nói:

"Coi như ngươi biết điều, biết tự mình nhận tội.

"Mấy trượng này nếu đánh vào người bản công chúa, bản công chúa sợ là mất mạng từ lâu rồi. Đâu như ngươi, giống hệt mẹ ruột ngươi, mạng vừa tiện vừa dai.

"Ngươi phải dưỡng thương cho tốt vào, không thì sau này bản công chúa lại gây chuyện thì biết làm sao."

Tiểu Liễu cúi đầu, tức đến hai tay siết chặt khay thức ăn.

Sở Dao liếc nó một cái: "Món điểm tâm này không tệ, mẫu phi dạo này tâm trạng không tốt, ăn uống không ngon miệng, dâng lên cho bà ấy cũng hợp!"

Nàng ta vẫy tay, tỳ nữ phía sau tiến lên giật lấy khay của Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu không chịu buông tay, ta khẽ nói: "Buông ra."

Sở Dao tùy tiện nhón một miếng bánh trong đ ĩa, nhét mạnh vào miệng ta, cười khúc khích: "Để phòng ngươi bỏ độc, ngươi ăn trước đi."

10

Nàng ta tận mắt thấy ta nuốt xuống rồi mới vênh váo bỏ đi.

Bánh bò đương nhiên không có độc.

Mắt Tiểu Liễu trợn tròn: "Thật đáng lẽ nên bỏ chút hạc đỉnh hồng, độc c.h.ế. t đôi mẹ con rắn rết này."

Ta dặn nó: "Ngươi để ý xem, Lan Phi có ăn bánh đó không."

Chiều tối Tiểu Liễu quay lại báo: Con gái bị cấm túc còn nhớ chuẩn bị đồ ăn cho mẫu phi, Lan Phi vô cùng cảm động, ăn không ít bánh trong đ ĩa đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!