Chương 4: (Vô Đề)

5

Sinh thần của ta và Sở Dao chỉ cách nhau ba ngày, ta lại xả thân cứu Sở Dao, Lan Quý Phi không có lý do nào thích hợp để từ chối nuôi dạy ta.

Nay ta đã lọt vào mắt xanh của Phụ hoàng, những chuyện bề ngoài bà ta vẫn phải làm cho tốt.

Bởi vậy, cơm áo gấm vóc chưa bao giờ thiếu thốn, bà ta cũng cho ta cùng Sở Dao học các lớp cầm kỳ thư họa.

Sở Dao thường xuyên chế nhạo ta: "Đúng là đồ tiện nhân sinh ra tiện chủng, ngươi giống hệt con mẹ đã c.h.ế. t của ngươi."

"Ta khuyên ngươi nên an phận một chút, đừng làm chuyện gì quá đáng làm mất mặt ta và Mẫu phi."

Chỉ là bề ngoài tuy phong quang, nhưng bên trong lại phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở.

Lan Quý Phi có đầy những cách hành hạ người khác oái oăm.

Ví dụ như vải may quần áo đều là gấm vóc tốt, nhưng lại bị tẩm đẫm nhựa cây đuôi cá chạm vào là ngứa.

Bà ta bắt ta mặc bộ đồ đó trong dịp trọng đại như tiệc Trung thu, ngứa đến thấu tim, ta không thể cởi cũng không dám gãi, một bữa tiệc kết thúc mà mồ hôi ta ướt đẫm như mưa.

Lại ví dụ như bắt ta chép kinh Phật cho Tiên Hoàng hậu, số lượng thì bình thường.

Nhưng thân bút lông lại được đúc bằng đồng, nặng khác thường.

Chép xong mấy quyển kinh Phật, cổ tay ta gần như muốn gãy lìa.

Chưa kể nếu ta bị cảm lạnh, đám nô tài liền bỏ thêm đồ có tính hàn vào thức ăn của ta.

Nếu ta bị say nắng, đám nô tài lại chuẩn bị cho ta đồ ăn thức uống có tính nhiệt cao.

Tiểu Liễu thường xuyên lén lau nước mắt: "Sao bà ta có thể hành hạ Điện hạ như vậy? Những ngày tháng này biết bao giờ mới kết thúc?"

Ta hỏi nó: "Tiểu Liễu, ngươi có nghĩ một đứa trẻ ba tuổi có thể chặt đứt một cây đại thụ cần năm người ôm không?"

"Làm sao có thể được ạ?"

"Có thể chứ!" Ta mỉm cười, "Đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, chỉ cần năm dài tháng rộng, mưa dầm thấm lâu, không từ bỏ, thì cây lớn đến đâu cũng có thể bị đốn hạ."

Ta có thể.

Trước khi ta trở nên mạnh mẽ, trước khi thời cơ đến.

Ta bắt buộc phải nhẫn nhịn.

Dù bà ta mời danh sư về dạy ta, nhưng ta lại "ngốc nghếch", cầm kỳ thư họa chẳng có môn nào nổi trội.

Trước mặt Phụ hoàng cũng luôn tỏ ra khúm núm sợ sệt, thua xa vẻ hoạt bát đáng yêu và phóng khoáng của Sở Dao.

Một năm, hai năm, ba năm...

Lan Quý Phi dần dần phát hiện ra công dụng của ta: dùng làm nền cho Sở Dao.

Sự tầm thường nhút nhát của ta vừa hay có thể làm nổi bật sự thông minh, phóng khoáng và cao quý của Sở Dao.

Ngoài ra, nếu Sở Dao phạm lỗi, ta còn có thể dùng để đổ vỏ.

Dù sao thì tính ta vốn mềm yếu, có bị đổ nước bẩn lên người ta cũng không dám hé răng.

Sở Dao cũng phát hiện ra cái lợi của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!