Chương 23: (Vô Đề)

Hứa Diễm ngập ngừng, há miệng, dường như có chút không cam lòng: "Điện hạ, người thực sự không buồn chút nào sao?"

Ta có chút mất kiên nhẫn, lười diễn kịch nữa:

"Hứa Diễm, trước đây là bổn công chúa nhìn nhầm ngươi.

"Ở Thanh Thành Tự, kẻ địch trước mắt, ngươi không hề có trách nhiệm, hèn nhát ích kỷ.

"Bổn công chúa khó khăn lắm mới sống sót, ngươi lại sợ hãi lời đồn đại, vội vàng đính hôn, đổ hết trách nhiệm cho phụ thân kế mẫu.

"Ta dù có bị lời đồn bủa vây thế nào, vẫn là công chúa tôn quý nhất của Đại Sở."

Ta cúi người, nâng cằm hắn lên, nói từng chữ: "Tình yêu và hôn ước, chưa bao giờ là điều bổn công chúa cầu mong cả đời. Loại chuột nhắt như ngươi, càng không đáng để bổn công chúa bận tâm!"

Hứa Diễm mặt mày suy sụp, ngã mềm oặt trên nền tuyết.

Tiểu Liễu phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt: "Đồ hèn, về soi gương lại đi, ngươi cũng xứng sao?"

Buổi tối Ngũ hoàng huynh Sở Duyệt đến tìm ta.

Cách tấm rèm châu, giọng huynh ấy trầm trầm: "Ngũ muội có trách huynh không?"

"Nếu không phải ngày đó huynh cố ý tiết lộ hành tung của muội ở Thanh Thành Sơn cho hắn, muội còn không biết bộ mặt thật của hắn. Ngũ ca, muội phải cảm ơn huynh!"

Sở Duyệt thở phào một hơi: "Muội hiểu là tốt rồi, huynh vốn cũng muốn nhân cơ hội thăm dò xem, hắn có mấy phần thật lòng."

"Ai ngờ hắn lại chẳng được tích sự gì như vậy."

Ta vén rèm lên: "Ngũ ca, lúc này đại cục chưa định, huynh không thích hợp đến tìm muội, mau về đi!"

Đúng vậy.

Đồng minh thực sự của ta, luôn là Sở Duyệt.

Mẫu phi của huynh ấy xuất thân cũng không cao, sau khi sinh Sở Duyệt, cũng chỉ được thăng làm Quý nhân, cũng không được Phụ hoàng sủng ái.

Khương Quý Nhân và mẫu phi có trải nghiệm tương tự, đều là vì Phụ hoàng vừa mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, các bà liền phải từ bỏ mối lương duyên vốn đã định sẵn, nhập vào thâm cung này.

Mẫu phi lúc đó bệnh nặng, ta đầu tiên đi cầu xin Khương Quý Nhân, bà ấy đã ra sức giúp đỡ, Thái y mới đến xem bệnh cho mẫu phi.

Tiếc là phân vị của bà cũng không cao, thứ tốt như nhân sâm ngàn năm, chỗ bà cũng không có.

Sau đó mẫu phi bị vu oan giá họa mà qua đời, chính là Khương Quý Nhân và Sở Duyệt đã nhờ vả nhiều người, âm thầm tìm được t.h. i t.h. ể mẫu phi, an táng bà, dựng bia cho bà.

Cho nên, lúc đó Sở Tụng vừa nói đến chuyện bái tế, ta liền biết trong đó có gian trá.

Chỉ là một Khương Quý Nhân tốt như vậy, cũng không có kết cục tốt đẹp.

Vì đắc tội với Lan Quý Phi, bà c.h.ế. t vào sinh nhật ba mươi tuổi.

Từ lúc đó trở đi, ta và Sở Duyệt bề ngoài không thân, nhưng riêng tư lại luôn giữ liên lạc.

Sau khi mẫu phi qua đời, thực ra ta từng rất chán nản, không có động lực sống tiếp.

Chính huynh ấy mỗi ngày đều lén đến tìm ta, đem những thứ tốt ít ỏi của mình cho ta, và giúp ta tìm ra mục tiêu, khiến ta cố gắng sống tiếp.

Sinh nhật của ta và Sở Dao chỉ cách nhau ba ngày, người trong cung ai cũng nhớ đến nàng ta, chẳng để ý đến ta.

Phụ hoàng cũng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!