Phụ Hoàng hạ lệnh Đại Lý Tự điều tra kỹ lưỡng, xét xử nghiêm khắc, cả triều đình và dân chúng đều chấn động.
Tất cả những người có mặt hôm đó đều khen ta đại nghĩa, yêu dân như con.
Bởi vì họ sẽ không nói cho người khác biết, họ đã từng hùa vào ép ta đứng ra cứu mạng họ.
Nên họ chỉ có thể chụp cái mũ "yêu nước thương dân" này lên đầu ta, hy vọng rằng ta đã sống sót thì sẽ không truy cứu những tiểu tiết đó nữa.
Đại Lý Tự thẩm vấn cả ngày không thu được gì, qua một đêm, tên cầm đầu đám thổ phỉ lại c.h.ế. t một cách khó hiểu trong ngục.
Phụ Hoàng nổi trận lôi đình, lúc thiết triều đã đạp Đại Lý Tự Khanh một cái ngay trước mặt bá quan văn võ.
Rồi nói: "Chuyện này ngươi mà không tra ra manh mối, Trẫm sẽ coi như chính ngươi là kẻ chủ mưu đứng sau."
Nếu thực sự bị định tội như vậy, đó chính là tru di cửu tộc.
Trên dưới Đại Lý Tự bận tối mắt tối mũi, tên cầm đầu đã không hé răng, thì trong hơn hai trăm tên thổ phỉ còn lại, thể nào chẳng có kẻ yếu bóng vía.
Hai ngày sau, có kẻ đã khai.
Là người đàn bà đã chỉ điểm ta đầu tiên.
Lần lượt, ngày càng nhiều kẻ không chịu nổi áp lực.
Đại Lý Tự Khanh tức tốc vào cung trong đêm, dâng kết quả điều tra lên Phụ Hoàng.
Rất nhanh, một đội Ngự Lâm Quân rời cung ngay trong đêm, bao vây một thôn núi heo hút phía bắc thành.
Khu vực núi non rộng lớn này bị đồn là có ma ám, mấy năm nay dân chúng đã lần lượt dọn đi hết.
Nhưng không ai ngờ được, Ngự Lâm Quân lại bắt được ở đây hơn nghìn tay luyện võ, thu giữ hơn nghìn trường đao và cung nỏ.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Liễu gọi ta dậy: "Điện hạ, Bệ hạ truyền chỉ mời người đến Dưỡng Tâm Điện."
Khi ta vội vàng chạy tới, Sở Tụng đã quỳ ở đó, trán chảy m.á. u ròng ròng, nghiên mực của Phụ Hoàng lăn dưới chân hắn, trên đó còn vương vết m.á. u nhàn nhạt.
Phụ Hoàng thấy ta đến, chỉ vào Sở Tụng giận dữ nói: "Ngũ muội của ngươi đến rồi đây."
"Nó chỉ là một nữ nhi, cũng không có khả năng kế thừa ngôi vị, ngươi nói cho Trẫm biết, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hạ sát thủ với nó?"
Ta sững sờ: "Phụ Hoàng, Phụ Hoàng... Người nói vậy là có ý gì?"
"Kẻ chủ mưu sao lại là Đại hoàng huynh? Đại hoàng huynh trước nay đối xử với nhi thần rất tốt, năm đó mẫu thân nhi thần bệnh nặng, nếu không nhờ Đại hoàng huynh giúp đỡ, nhi thần làm sao đến trước mặt Phụ Hoàng kêu oan được?"
Vẻ mặt Phụ Hoàng dần tỏ ra như vừa ngộ ra điều gì, Người trách mắng ta: "Đồ ngốc nhà ngươi."
"Hắn là đang lợi dụng ngươi, ngươi còn tưởng hắn giúp ngươi!"
"Vậy là ngươi thấy Gia nhi nay được lòng Trẫm, lo sợ nó biết được thủ đoạn bẩn thỉu trước nay của ngươi, nên mới..." Phụ Hoàng nói đến đây bỗng dừng lại, bước nhanh xuống bậc thềm cao, ánh mắt sắc bén dò xét Sở Tụng, "Chuyện của Lan Thứ nhân, có phải ngươi giở trò không?"
"Gia nhi tình cảm với Lan Thứ nhân rất sâu đậm, ngươi sợ nó biết chuyện này, hay là..." Phụ Hoàng liếc mắt nhìn ta đầy ẩn ý, "Gia nhi, con đang nắm giữ điểm yếu gì của Đại hoàng huynh con?"
Ta vội xua tay: "Phụ Hoàng, nhi thần ở mãi trong thâm cung, Đại hoàng huynh lại luôn ở tiền triều, nhi thần lấy đâu ra điểm yếu của Đại hoàng huynh chứ?"
Hiện giờ tội Sở Tụng đang gánh là hãm hại hoàng muội, tự ý nuôi tư binh.
Nếu hắn thừa nhận chuyện của Lan Thứ nhân, tuy có thể kéo ta xuống bùn, nhưng bản thân hắn cũng sẽ mang tội danh đầu độc phi tần.
Lan Thứ nhân nếu chưa gặp chuyện, chính là thứ mẫu của Đại hoàng huynh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!