Chương 14: (Vô Đề)

18

Sở Dao sụp đổ.

"Nói bậy, bản công chúa sẽ g.i.ế. c ngươi!"

"Bản công chúa là con gái Phụ hoàng, ngươi mới là đồ con hoang do tiện nhân sinh ra!"

Trong cơn tức giận, nàng ta giơ tay tát ta một cái.

Mấy ngày nay nàng ta tâm sức kiệt quệ, lại không ăn uống tử tế, cái tát này không đau lắm.

Nhưng da ta vốn mỏng manh, nửa bên mặt đều đỏ lên.

Rất tốt.

Mục đích đã đạt được.

Tiểu Liễu tức giận, lao tới định xử lý nàng ta.

Ta kéo nàng lại: "Đi thôi, đừng chấp nhặt với đồ con hoang."

Sở Dao như phát điên: "Bản công chúa là con gái Phụ hoàng, ngươi mới là con hoang, cả nhà ngươi đều là đồ con hoang!"

Ta nhanh chóng đi ra cửa, cố ý quay khuôn mặt sưng đỏ về phía hai tên thị vệ, dặn dò: "Các ngươi canh chừng cẩn thận, nếu để Lục hoàng muội ra khỏi cửa này mà đi lạc, đến lúc Phụ hoàng truy cứu..."

Ra khỏi Ngưng Thúy Cung, ta liền rảo bước nhanh hơn.

Tiểu Liễu thở hổn hển theo sau: "Điện hạ, người định đi đâu vậy?"

"Đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Phụ hoàng."

"Nhưng mặt người phải bôi thuốc mau lên."

Ta cười: "Vậy chẳng phải cái tát này bản công chúa chịu toi công rồi sao?"

Chỉ là Sở Dao tay yếu sức mềm, ta cố đi thật nhanh, đến gần Dưỡng Tâm Điện, vết sưng đỏ trên mặt đã đỡ đi ít nhiều.

Ta né vào một góc vắng, tự tát mạnh vào mặt mình một cái.

Rồi đeo mạng che mặt vào, lúc vào Dưỡng Tâm Điện, vừa kịp lúc Phúc nội thị bưng thuốc sắc xong mang lên.

Trước đó, thuốc này đều do ta hầu hạ dâng lên.

Ta dịu dàng lại cung kính, khẽ khuyên nhủ Phụ hoàng, thuốc phải uống lúc còn nóng.

Nhưng người cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta, hỏi: "Sao lại đeo mạng che mặt?"

"Buổi chiều bị muỗi đốt, mặt đỏ lên một mảng, sợ làm Phụ hoàng kinh hãi nên mới đeo mạng che mặt ạ."

"Nếu người không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chỗ Trẫm đâu thiếu người hầu hạ."

Ta nhỏ nhẹ dịu dàng: "Nhi thần đương nhiên biết Phụ hoàng không thiếu người hầu hạ, nhưng nhi thần tình nguyện. Nói câu đại bất kính, trước đây nhi thần muốn tận hiếu thế này cũng không có cơ hội."

"Chỉ mong Phụ hoàng đừng chê nhi thần vụng về là được."

Phụ hoàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, lặng lẽ uống cạn chén thuốc, con cũng không nói thêm lời nào.

Mãi đến khi ta lui ra khỏi tẩm điện, nhẹ nhàng định khép cửa lại, người đột nhiên gọi ta lại: "Gia nhi, con vừa đi gặp bà ta và Sở Dao phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!