Chương 11: (Vô Đề)

Tống Lan nghẹn lời, xấu hổ, hối hận, phẫn nộ đan xen trên mặt.

Khiến khuôn mặt đầy m.á. u của bà ta trông thật đáng ghét.

Các thị vệ thừa cơ giữ chặt bà ta, lôi thẳng đi.

Bà ta hét lớn: "Bệ hạ, Bệ hạ, là con tiện chủng Sở Gia hãm hại thần thiếp, là có người hãm hại thần thiếp..."

Tiếc là phụ hoàng đã hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy gì nữa.

Phụ hoàng hôn mê không tỉnh, các hoàng tử và công chúa đều kéo đến hầu bệnh, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi ở thiên điện Dưỡng Tâm Điện.

Lan phi bị phế làm thứ dân, Sở Dao bị chuyển đi, những tin tức này chắc hẳn bọn họ cũng đã biết.

Có lẽ đều đã sai người dưới trướng ra sức dò la xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có ta, vẫn quỳ suốt ở bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.

Phúc nội thị đến khuyên ta: "Ngũ công chúa, Bệ hạ chưa tỉnh lại, người quỳ ở đây bây giờ thì có ích gì? Nô tài lắm lời một câu, chuyện này người vẫn nên đừng hồ đồ thì hơn."

"Cảm ơn ý tốt của Phúc công công, dù sao bà ấy cũng đã nuôi dưỡng bản công chúa nhiều năm, có những việc không làm, có những lời không nói, lương tâm không yên."

Phúc nội thị thở dài, rồi rời đi.

Ông ta vừa đi không lâu, Đại hoàng huynh đã tới.

Hắn cụp mắt nhìn ta, hạ giọng trách móc:

"Sao muội không nghĩ cách để phụ hoàng ban c.h.ế. t cho bà ta luôn?

"Lửa cháy đồng hoang không hết cỏ, gió xuân thổi lại mọc đầy.

"Vị trí của bà ta trong lòng phụ hoàng muội biết rõ mà, nếu để bà ta lật lại được tình thế, chúng ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu."

Ta ngẩng đầu liếc hắn, cười khẩy một tiếng: "Đại hoàng huynh, chúng ta là đồng minh, ta không phải thuộc hạ của huynh."

"Đại hoàng huynh có chí lớn chưa thành, còn ta chỉ có một thân một mình, sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý mất mạng, cho nên người cần lo lắng chuyện xấu bại lộ chỉ có huynh thôi."

Đại hoàng huynh sững người, nhưng rất nhanh đã cúi người vái chào: "Vừa rồi là huynh nóng vội."

"Muội và ta là huynh muội ruột thịt, bây giờ lại cùng hội cùng thuyền, mong hãy bảo trọng."

...

Đêm đã khuya, mọi người có chút mơ màng buồn ngủ.

Ngũ hoàng huynh Sở Duyệt ra ngoài đi vệ sinh, thấy ta vẫn còn quỳ, liền sai người khoác cho ta một chiếc áo choàng.

Chiều hôm sau phụ hoàng tỉnh lại, hạ chỉ cho ta đứng dậy, nhưng không muốn gặp ta.

Nghe nói người tinh thần uể oải, chán ăn, trông như người mất hồn.

Nhưng vẫn ra tay sấm sét, hạ lệnh diệt Tống gia mãn môn.

Ta và Tiểu Liễu mỗi ngày đều vào bếp nhỏ làm những món ăn tinh xảo mang qua, nhưng phụ hoàng đều không dùng đến.

Mỗi ngày ta đều đến quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện hai canh giờ.

Tiểu Liễu rất khó hiểu: "Điện hạ, người rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!