Chương 1: (Vô Đề)

Hôm ấy, tôi cùng chồng đến cô nhi viện nhận con nuôi. Bất chợt, trước mắt tôi hiện lên một hàng chữ như những lời thì thầm từ một thế giới khác:

[Tốt quá rồi, nữ chính cuối cùng cũng có một gia đình thật sự.]

[Nhưng cô bé phản diện đứng cạnh trông cũng thật đáng thương. Nếu không phải vì chẳng ai nhận nuôi, có lẽ sau này cô bé đã không trở thành như vậy.]

[Thôi đừng làm thánh mẫu nữa, cứ nghĩ đến việc sau này nó sẽ đối xử tệ với bé cưng của tôi là tôi xót cả ruột rồi.]

Tôi khựng lại, quay đầu nhìn cô bé đang đứng bên cạnh—ánh mắt rụt rè, nhưng sâu trong đó là khát khao đến nghẹn lòng.

Tôi khẽ cúi xuống, dịu dàng hỏi:

"Con có muốn… cùng cô về nhà không?"

1.

Nghe tôi nói xong, cô bé ấy bất chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt loé lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại vội vã cúi xuống, đôi tay nhỏ siết chặt lấy nhau.

Trước mắt tôi, những dòng chữ như từ một thế giới khác lướt qua chớp nhoáng:

[Gì vậy trời? Tôi xem bộ này hơn chục lần rồi mà, sao tự nhiên lại đổi kịch bản?]

[Mẹ nữ chính sao lại muốn nhận nuôi nữ phụ độc ác? Tối qua con bé còn định cắt váy nữ chính để làm cô ấy mất mặt trước mẹ mà.]

Tôi hơi bất ngờ liếc sang cô bé—trông thì rụt rè, không ngờ lại có những tính toán riêng.

Cũng tốt. 

Chứng tỏ con bé lanh lợi, sau này chắc tôi không cần phải lo chuyện học hành.

Ngay cả viện trưởng cũng sửng sốt trước diễn biến này. Bà nhìn Nhuyễn Nhuyễn—cô bé sắp bật khóc—rồi chần chừ lên tiếng, vẻ không đành lòng:

"Kỳ Kỳ cũng ngoan, nhưng Nhuyễn Nhuyễn dịu dàng, dễ mến hơn. Cô thật sự không muốn cân nhắc lại sao?"

Nghe đến đó, tôi tinh ý nhận ra một tia u ám lướt qua trong mắt Kỳ Kỳ.

Tôi bước tới, nắm lấy tay con bé giữa ánh nhìn sững sờ của nó.

"Ai nói tôi chỉ nhận một đứa?" Tôi mỉm cười. 

"Cả hai bé tôi đều thích. Không được sao?"

2.

Làm xong thủ tục, tôi và chồng đưa Nhuyễn Nhuyễn và Kỳ Kỳ cùng về nhà.

Nhà tôi không phải kiểu xa hoa gì, nhưng cũng khang trang, tiện nghi.

Căn hộ rộng rãi, có bốn phòng ngủ, nằm ngay trong khu trung tâm thành phố.

"Cô ơi, con sợ tối… Con có thể ở phòng gần cô hơn một chút được không ạ?"

Nhuyễn Nhuyễn chỉ cao tới hông tôi, ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt lấp lánh như sao. 

Tim tôi mềm nhũn.

Một cô bé đáng yêu thế này, ai mà chẳng thương?

Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì ánh mắt lại vô thức liếc sang Kỳ Kỳ—con bé vẫn đứng lặng thinh, không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!