Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Thời trẻ tính tình của Hứa thị vô cùng cương quyết, sau này Lư Chi An trưởng thành, rồi thành hôn, bà mới ôn hòa lại dần dần. Nhưng dù vậy, trong phủ vẫn không một ai dám bày bố thủ đoạn trước mặt bà.

Một phần là vì Thái phu nhân Bình Dương Hầu rất tôn trọng bà, phần khác chính vì bà là người không dễ bị người qua mặt.

"Xem chúng ta kìa? Thất nương tử đến đây cả buổi trời, vẫn còn chưa biết tên của con nữa đấy!" Hồ thị cười nói,

"Hôm qua Đại tẩu tử Tam phòng có nói Lục nương tử nhà tẩu ấy cuối năm nay sẽ tròn mười bốn tuổi, Thất nương nhỏ hơn nàng ấy một chút, chắc nay cũng đã mười ba rồi đúng không?"

Thất nương nhanh chóng đáp lời:

"Dạ thẩm thẩm, cháu gái vừa tròn mười ba, phụ thân đặt tên Bích Khả, Bích trong ngọc bích, Khả trong"khả nhanh quay ngược lại ngàn khê

"(*). Hứa thị nghe vậy, trên mặt lập tức hiện vẻ kinh ngạc,"Chắc Thất nương đọc qua không ít sách nhỉ.

"Thất nương hơi cúi đầu, khe khẽ trả lời:"Lúc còn, gia mẫu đã từng dạy cháu gái đọc chữ, nhưng cũng chỉ một ít mà thôi."

Lư Thụy nghe vậy, không nhịn được lập tức há miệng muốn nói gì đó, chợt nhớ đến những lời ngày thường Thất nương hay dặn, nên miễn cưỡng đem lời muốn nói nuốt trở về.

Chỉ là phản ứng của cậu khá lớn, nên khiến Hồ thị và Hứa thị phát hiện bất thường ngay, ngay cả Lư Dập cũng không nhịn được hỏi:

"Thụy ca nhi bị sao vậy? Mặt đỏ bừng luôn kìa, không khỏe chỗ nào sao?"

Lư Thụy chỉ đỏ mặt cố sức lắc đầu, không trả lời lại.

Vì tỷ đệ Thất nương được Hứa thị giữ lại, nên quà biếu của các phòng lại rơi vào khoảng không, chẳng mấy chốc, bên phía Tam phòng đã biết được tin tức, rồi cả Lư phủ cũng gần như biết rõ cả. Mọi người lập tức đứng ngồi không yên.

Đến chạng vạng, Mã thị và Phùng thị mang theo quà cáp đến cửa, nói là đến thăm thương thế của Thất nương. Chỉ là, các bà còn chưa gặp được người, vừa vào đến sân, đã bị nha hoàn Thái Cần của Hứa thị chặn lại,

"Thất tiểu thư vừa uống thuốc xong, mới vừa đi ngủ, phu nhân có nói để cho nàng ấy ngủ một giấc, nên dặn nô tỳ không được đánh thức tiểu thư."

Thái Cần vô cùng khách khí tươi cười nói với hai bà,

"Hai vị phu nhân có đồ vật gì cần đưa, để cho nô tỳ đưa lại cũng được ạ."

Đương nhiên các bà không phải đến xem Thất nương rồi, nghe thấy vậy thì đưa quần áo quà cáp cho Thái Cần, rồi nói:

"Đại nãi nãi có trong viện không? Sao không nhìn thấy bà ấy nhỉ?"

Thái Cần mỉm cười trả lời:

"Đại nãi nãi đang kiểm tra bài vở của hai vị thiếu gia, Hầu gia và phu nhân cũng ở đấy. Hai vị phu nhân có cần —"

Không cần không cần Mã thị lập tức ngắt lời nàng, gượng gạo từ chối,

"Không cần phải quấy rầy họ đâu." Nếu chỉ có Đại nãi nãi và phu nhân Hầu phủ ở đó thì nhất định các bà sẽ qua trò chuyện, nhưng khi vừa nghe có Lư Chi An, Mã thị lập tức dẹp ngay ý tưởng.

Lớn nhỏ trong phủ này, nhìn thấy Lư Chi An cứ như chuột thấy mèo, ngay cả Tam thái gia còn bị ông chê trách không chút lưu tình, Mã thị nào có gan đi gặp ông chứ.

Hai người vừa rời khỏi viện, thì nhìn thấy hai người chị em bạn dâu là Lý thị và Vu thị của chi thứ hai cùng nhau đi về phía bên này, trong tay hai nha hoàn phía sau đều bưng một cái mâm phủ vải đỏ, không biết là đựng cái gì trên đó.

Nhìn thấy các bà, Lý thị lập tức tươi cười bước đến, nói:

"Không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật khéo."

Phùng thị liếc nhìn hai cái mâm một cái, ra vẻ kỳ quái trả lời:

"Khéo gì đâu chứ, sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi. Đúng rồi, sao hôm nay Nhị nãi nãi không dẫn theo Thành ca nhi vậy, không phải hai hôm nay đi đâu cũng dẫn cậu ấy theo sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!