Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Trong viện ngoài bọn họ còn có Lư Phong, Lư Thanh của chi thứ hai, Lư Chí, Lư Hồng và Lư Mai của Tam phòng. Người nhà Nhị Thái gia tính tình yếu đuối, ở trong phủ đều bị người của Tam phòng chèn ép, lại thêm Lư Phong và Lư Thanh cư xử cũng có chừng mực, không hề ức hiếp Lư Thụy, nhưng mà, cũng không thể trông mong gì việc bọn họ có thể vươn tay giúp đỡ khi Lư Tú hiếp đáp Lư Thụy được.

Lư Chí nhỏ hơn Lư Tú hai tuổi, cùng tuổi với Lư Thụy, nhưng cứ như người hầu của Lư Tú, lúc một mình thì yếu đuối nhát gan, một khi đi theo bên cạnh Lư Tú thì ngay lập tức ỷ thế hiếp người. Cậu ta cũng là người mà Lư Thụy ghét nhất.

Còn Lư Hồng và Lư Mai, cả hai đều là tiểu thư của Tam phòng, Lư Hồng lớn hơn Thất Nương nửa tuổi, đứng hàng thứ sáu ở Lư Gia, nên thường ngày mọi người đều gọi là Lục nương tử. Lư Mai là khuê nữ của Tứ lão gia Tam phòng, xếp hàng thứ mười ba, năm nay mới được hai tuổi, còn đang tập nói tập đi.

Tiểu cô nương Lư Hồng được nuông chiều từ nhỏ nên rất kiêu căng, không thèm để ý đến người nào khác, thường ngày chỉ nói dăm ba câu với nhóm tỷ đệ Tam phòng, còn đối với người khác thì ngay cả mắt cũng không thèm liếc tới.

Nhà của Lư Thụy là bị Tứ lão gia của Tam phòng chiếm lấy, nên đối với Lư Mai, Lư Thụy không thể nào thích được, cũng càng không muốn chào hỏi bọn họ làm gì.

Lư Tú bị Lư Dập làm cho nghẹn họng, nên vô cùng không vui, nhưng lại không dám thể hiện, lại càng không thể mặt dày đi theo bọn họ nói chuyện được. Cùng đường, chỉ còn cách liên tục nháy mắt với Lư Chí, bảo cậu ta lên tiếng.

Lư Chí với lời Lư Tú thì luôn gọi dạ bảo vâng, thấy vậy thì lập tức chạy đến bên cạnh Lư Dập, ra vẻ tươi cười nói:

"Tôi cũng biết làm diều nè, chơi chung nha."

Dù sao cũng là huynh đệ thúc bá, mặc dù không thích nhưng Lư Dập cũng không thể liên tục làm xấu mặt họ được, nên đành phải bảo Thư Bình lấy thêm thanh trúc, giấy và hồ dán cho Lư Chí, còn bản thân lại tiếp tục hớn ha hớn hở cùng với Lư Thụy nghiên cứu cái sườn diều chưa thành hình.

Từ nhỏ Lư Thụy đã cùng làm diều với Thất Nương, nên đương nhiên có kinh nghiệm nhiều hơn bọn trẻ ở đây rồi, hơn nữa cậu cũng thường hay giúp Thất Nương làm những vật dụng thủ công này nọ, tay chân cũng nhanh nhẹn, nên không bao lâu một khung diều đã hoàn thành.

Lư Dập nhìn thấy, lập tức vừa mừng vừa lo, cũng không dám một mình cầm cái khung lên, chỉ vươn tay gọi người đến giúp.

Lư Yên cũng chạy đến giúp đỡ, sắp xếp chuẩn bị các loại giấy dán hồ dán linh tinh, vui vẻ vô cùng.

Lư Tú thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ, lại càng tức giận thêm, liên tục trừng mắt nhìn Lư Thụy, chỉ hận sao không thể mạnh mẽ dạy dỗ Lư Thụy một trận cho hả dạ.

Lư Hồng thì tuổi cũng đã lớn, nên không thích chơi cùng với đám trẻ con, có mấy lần muốn quay đi, lại bị mama hầu cận dùng ánh mắt cảnh cáo nên phải đành ở lại. Còn Lư Mai, trước giờ nàng chỉ chơi cùng với người của Tam phòng, nên cũng không có hứng thú gì với huynh đệ Lư Dập cả.

Chỉ một lát sau, chiếc diều đã được dán xong xuôi, Lư Dập vẽ một cái đầu diều hâu lên góc diều, sau đó dùng dây cột diều lại, đứng dậy chạy lòng vòng trong viện vừa canh chừng để diều được bay lên.

Nhưng mà trong viện lại không rộng lắm, bốn phía là tường bao quanh, đã cản gió rất nhiều, Lư Dập chạy hai vòng, vẫn thấy chưa được thỏa mãn, nên xoay người nói với Lư Thụy và Lư Yên:

"Chúng ta ra ngoài thả diều đi."

Dứt lời, cũng không quan tâm xem Lư Thụy có đồng ý hay không, lập tức chạy đến cầm tay cậu, tay còn lại cầm tay Lư Yên, cùng nhau ra ngoài.

Đám người Lư Tú cũng ồn ào theo sát phía sau.

Ngoài cổng Lư gia là một con đường lớn, phía Đông con đường có một khoảng đất trống, vào hè, nông dân ở đây sẽ dùng khoảng sân này để phơi ngũ cốc, còn hôm nay thì ở đây không có bóng người nào.

Lư Dập và Lư Yên chưa thả diều bao giờ, nên vẫn chưa quen được cách chơi, hai đứa trẻ một đứa cầm diều chạy, đứa phía sau hớn hở đuổi theo, rồi Lư Dập nhanh chóng ném diều lên bầu trời, càng bay càng cao.

"Không ngờ có thể bay được đấy."

Lư Dập nheo mắt, ngưỡng cổ nhìn con diều đang uốn lượn trên không, vừa mừng vừa sợ, sau đó lại làm ra vẻ thành thục vỗ vỗ bả vai Lư Thụy, khen ngợi:

"Vốn tôi cứ nghĩ là cậu chỉ biết ngâm thơ giả tú tài thôi, không ngờ lại thật sự có bản lĩnh đấy!"

Lư Thụy tức giận nhìn cậu ta với vẻ xem thường, không chút khách khí trả lời lại:

"Cậu quá khen, thế này chẳng đáng cái gì."

Lư Dập cũng không để ý đến giọng điệu của Lư Thụy, tiếp tục cười hì hì nói:

"Cậu đừng khiêm tốn mà. Há miệng ra thơ bổn thiếu gia đây gặp đầy rồi, nhưng vừa có thể há miệng ra thơ, vừa biết làm diều, thì đây là lần đầu tôi gặp được đấy. Về sau lại dạy cho tôi, dạy tôi cách làm cái sườn diều rồi mấy cái linh tinh gì đó luôn nhé…"

Lư Thụy không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!