Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Lúc Đại nãi nãi Lư gia Hứa thị và phu nhân Bình Dương Hầu Hồ thị tiến vào viện, thì vừa lúc nhìn thấy Tam thái gia cúi đầu vội vã bước ra, gương mặt già nua sung huyết thành màu gan heo, cả người đều toát ra vẻ giận dữ.

Dù sao thì cũng là trưởng bối, nên Hứa thị và Hồ thị vừa định bước đến chào, nhưng ông ta chỉ cúi đầu rồi bước thẳng đi, căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của các nàng.

Hồ thị không thích người của Tam phòng lắm, thấy Tam thái gia như vậy, trong lòng lại càng không thích hơn, nhíu mày chép miệng, không biểu hiện gì nói:

"Tam thúc vội thật đấy."

Hứa thị cười ôn hòa, dịu dàng nói:

"Nhà bọn họ đông người, nên đương nhiên có nhiều chuyện xảy ra hơn, cũng chẳng có gì lạ cả."

Sau khi tin tức Hứa thị muốn tìm con thừa tự truyền ra, thì người của Tam phòng là vui vẻ nhất, từ ngay buổi sáng hôm qua, hai nàng dâu của Tam thái gia đã mang theo mấy đứa trẻ nhà mình thay nhau đến thăm Hứa thị rồi, nói tới nói lui cũng không ngoài việc chê bai con nhà người khác, rồi tâng bốc con nhà mình lên.

Nếu mấy đứa trẻ đó thật thông minh trí tuệ cũng chả có gì đáng nói, đằng này không có một đứa nào có thể vừa mắt Hứa thị được, bà lại không tiện lên tiếng đuổi người, quả thật nghẹn khuất không sao tả được. Sáng sớm hôm nay, bà cố tình trốn đến chỗ Hồ thị, mới được thanh tịnh một chút.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rốt cục cũng tới cửa phòng, gã sai vặt hầu hạ trong phòng đã nghe thấy âm thanh từ sớm nên nhanh chóng chạy ra nghênh đón, vừa mở cửa vừa cười nói:

"Đại nãi nãi khỏe, phu nhân khỏe, Hầu gia đang trong phòng ạ."

Lư Chi An đang ở trong phòng cũng đứng dậy từ sớm, cao giọng hỏi:

"Đại tẩu cũng ở đây à?"

Hồ thị cười nói,

"Bình Thúy viên ồn ào quá, tẩu tử phải đến phòng thiếp tránh quấy rầy." Vào phòng, Hồ thị nhường chỗ bên phải cho Hứa Thị, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế bên trái Lư Chi An, lại hỏi:

"Vừa nãy nhìn thấy Tam thúc nổi giận đùng đùng ra ngoài, là bị tức giận ở chỗ chàng sao?"

Nhắc đến Tam thái gia, sắc mặt Lư Chi An lập tức xấu đi, hừ lạnh một tiếng rồi mới trả lời:

"Có oan uổng gì ông ấy đâu chứ, còn tức giận gì nữa." Dứt lời, ông kể lại chuyện Tam phòng chiếm nhà chiếm cửa của Tứ phòng, ăn hiếp tỷ đệ Lư Thụy thế nào từng cái từng cái một kể cho hai bà nghe.

Hồ thị và Hứa thị ngồi nghe, cũng tức giận đầy mình. Các bà là nữ nhân, đương nhiên mềm lòng, nghe được chuyện hai đứa trẻ bị đuổi đến ngôi nhà cũ kỹ hoang vắng, sống dựa vào một tiểu cô nương ngày ngày lên núi hái thuốc, lập tức vừa tức giận vừa đồng tình.

Hồ thị tức giận nói:

"Tam thúc làm thế cũng quá lắm rồi, có là người dưng nước lã, cũng không làm chuyện thất đức đến vậy đâu, ông ấy thế mà có thể làm ra loại chuyện đó. Hai đứa trẻ đáng thương, vốn xuất thân nhà quan, từ sớm đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, mà nay lại phải chịu khổ như vậy…" Lúc nói, hai mắt của bà đã ửng đỏ lên.

Lư Chi An thở dài, "Chứ gì nữa, tôi gặp qua Thụy ca nhi hai lần, bất luận là tính tình, phẩm chất, hay tri thức lễ nghĩa, đều vô cùng tốt. Trong đám trẻ của nhà cũ, thì thằng bé là đứa xuất sắc nhất.

Buổi sáng tôi bảo Thư Bình mang nó đến đây, thấy thằng bé mặc cái áo choàng cũ kỹ chắp vá, làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng."

Hồ thị nghe thấy những lời này, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhịn không được mà lặng lẽ nhìn qua Hứa thị, thấy vẻ mặt bà ấy vẫn như thường, không khỏi thở dài trong lòng một cái.

Mấy năm nay, Hứa thị với chuyện con thừa tự vẫn không chút nôn nóng, nếu không phải Thái phu nhân Liễu thị cứ nhắc đi nhắc lại bên tai tẩu ấy, chỉ sợ lần này tẩu ấy cũng không về nhà cũ. Nhưng mà, lần này trở về, muốn tìm được một đứa trẻ cũng không phải là chuyện dễ.

Chỉ cần nhìn phản ứng bình thường của Hứa thị, đã biết là tẩu ấy không vừa lòng ai rồi.

Còn về Lư Thụy mà Lư Chi An xem trọng, Hồ thị cũng nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không nói đến việc đứa trẻ kia là huyết mạch duy nhất của Tứ phòng, mà tuổi tác cũng đã không thích hợp.

Nếu thật sự muốn nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, thì đương nhiên phải càng nhỏ càng tốt, nuôi bên người mới có thể thân thiết, còn không, chỉ cần lơ là một chút, bỏ bao công sức nuôi lớn, cuối cùng trong đầu nó cũng chỉ lo nghĩ cho cha mẹ ruột mà thôi, như vậy thì quả thật chẳng có lời lãi gì rồi.

"Nếu phu quân đã biết việc này, vậy thì nhất định phải ra mặt cho tỷ đệ bọn họ. Bọn chúng còn nhỏ, lại không có tiền, không bằng để cho người trong họ hằng năm chu cấp, tốt xấu gì cũng phải đến lúc Thụy ca nhi trưởng thành mới được." Hồ thị dịu dàng đưa ra ý kiến của mình.

Lư Chi An lại nói: "Còn tôi thì muốn mang Thụy ca nhi về kinh thành. Thằng bé rất thông minh, đọc sách viết chữ đều rất tốt. Nàng cũng biết đó, tuy là có tôi lên tiếng, bọn họ sẽ không dám làm trái, nhưng đối với Thụy ca nhi cũng sẽ không quan tâm thật lòng, làm sao có thể trông nom được chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!