Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Lư Thụy ngồi đợi bên ngoài khoảng một khắc, vẫn tuyệt nhiên không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Nhưng cậu cũng không vội, híp mắt nhớ lại Xuân Thu mới vừa học mấy hôm trước, khi đến đoạn

"Tống nhân vi Đằng, Sở tử phạt Trịnh" (Càfé: nôm na là người nước Tống vây nước Đằng, kẻ nước Sở chinh phạt nước Trịnh

- hình như là Xuân Thu Chiến Quốc thì phải

-mình đoán vậy), thì nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Thư Bình,

"Thụy thiếu gia, Hầu gia cho mời."

Lư Thụy mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác trừng mắt nhìn Thư Bình một lúc lâu sau mới phản ứng lại, À một tiếng, sửa sang lại quần áo, sau đó mới cúi đầu theo Thư Bình vào trong.

Lần trước gặp qua Hầu gia một lần, nhưng đứng cách khá xa, không thấy rõ mặt lắm, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người ông toát ra khí thế bức người, làm người khác ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng.

Nhưng hôm nay đứng gần, mới phát hiện thực ra ông ấy lại cực kỳ nho nhã, vẻ mặt lúc thả lỏng, thậm chí còn có chút bình thản ôn hòa.

Gặp qua Hầu gia.

Sau khi Lư Thụy hành lễ xong thì lập tức mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Lư Chi An, không hề có vẻ hoảng sợ ngượng ngùng.

Hôm qua lúc Lư Chi An nhìn thấy cậu, đã nhìn ra được đây là một đứa trẻ tính tình ngây thơ đơn thuần, nên cũng không để bụng mà để cậu tùy ý nhìn mình, bản thân cũng chăm chú đánh giá Lư Thụy từ trên xuống dưới.

Cậu thiếu niên vừa tròn mười tuổi, nét mũm mĩm của trẻ con vẫn chưa mất đi, gương mặt vẫn còn tròn tròn phúng phính. Đôi mắt rất đẹp, vừa to vừa sáng, khi chớp mắt thì tạo ra một vòng cung xinh đẹp. Người còn chưa cao, có hơi mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Nếu là đứa trẻ của nhà khác, không biết sẽ lo diện đến thế nào, nhưng cậu lại ăn mặc vô cùng mộc mạc, áo choàng vốn có màu tím bị giặt trắng bệch cả ra, cổ tay áo và vạt áo cũng có dấu vết khâu đi khâu lại.

Nhưng quần áo lại được giặt rất sạch sẽ, còn thoang thoảng một mùi thơm tự nhiên, có vẻ như buổi sáng ra khỏi nhà, người trong nhà đã chuẩn bị kỹ càng cho cậu.

Thụy ca nhi, Lư Chi An nở nụ cười ôn hòa, nói:

"Tôi nhớ rõ phụ thân con là Tiến sĩ năm An Bình hai mươi hai".

Vừa nghe nhắc đến phụ thân, hai mắt Lư Thụy lập tức sáng lên, gương mặt phúng phính đầy vẻ kiêu ngạo,

"Phụ thân con là Nhị bảng đệ ngũ."

Trong đám con cháu các phòng của Lư gia, ngoại trừ Đại phòng, thì chỉ có Lư Chi Đồng của Tứ phòng là có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, ra ngoài làm quan cũng có tiếng thanh liêm.

Chỉ tiếc là vào năm An Bình hai mươi hai, Lư Chi An vẫn còn ở đại doanh vùng biên cương phương Bắc xa xôi, nên chưa từng gặp qua Lư Chi Đồng.

(Càfé: không biết tác giả có nhầm lẫn gì không chứ tên người thường hay lẫn lộn. Lư Chi Đồng ở đây là chỉ phụ thân của Lư Thụy và Thất nương, mà

Lư Chi An có hai con một trai một gái, nên với việc dỗ trẻ con cũng có chút hiểu biết. Chỉ cần vài câu, đã dỗ Lư Thụy hớn ha hớn hở rồi, càng nói càng tự nhiên hơn, chỉ hận sao không thể đem ông thành thúc bá ruột thịt mà đối đãi.

Xuân Thu

"….. đã học thuộc rồi. Nhưng tỷ tỷ không cho con bàn luận với người khác, nói là phải….. phải giấu tài…."

Mặc dù cậu có trí nhớ tốt, nhưng vẫn khá ngốc nghếch trong cách cư xử, nên làm sao biết được lời nào có thể nói, lời nào không được nói ra, khó khăn lắm mới tìm được vị trưởng bối có thể tin cậy được, nên đương nhiên có điều gì trong đầu đều kể tất tần tật ra cả.

Lư Chi An yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa đôi ba câu, trong lòng vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy áy náy. Đứa trẻ trước mặt này, vốn là đứa thông minh xuất sắc nhất trong nhóm trẻ đồng lứa của Lư gia, nhưng lại vì phụ mẫu mất sớm mà bị người trong dòng tộc ăn hiếp, chèn ép đến thế này, nếu không phải trong nhà còn có vị tỷ tỷ có thể miễn cưỡng chống đỡ, sợ là ngay cả cơm no áo ấm cũng là vấn đề lớn.

Thân là trưởng tộc Lư gia, lần đầu tiên Lư Chi An cảm thấy mình không xứng chức.

Nhưng mà, đứa trẻ trước mặt này lại hoàn toàn không có ý oán hận, thậm chí cậu còn không nghĩ đến việc tố cáo với ông, cầu ông đứng ra chủ trì công đạo đòi lại nhà cửa của Tứ phòng.

Thụy ca nhi bé nhỏ chỉ kể đến những việc vui vẻ ngày thường của cậu mà thôi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!