Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Thất Nương cầm ngọc bội đưa ra chỗ sáng nhìn kỹ lần nữa, sau đó nhét lại vào tay Lư Thụy,

"Nếu Hầu gia đã thưởng cho đệ, thì đệ cứ cất nó đi, sao lại tùy tiện đưa cho người khác được."

Lư Thụy nói:

"Đệ đưa cho tỷ tỷ mà, nào có tùy tiện đưa cho người khác đâu chứ!"

Thất Nương dở khóc dở cười,

"Đây là đồ của nam nhân, tỷ lấy làm gì? Mà đệ đó, không phải tỷ đã dặn đệ là phải giấu tài rồi sao. Xem đi, người ta chỉ mới dùng có bộ văn phòng tứ bảo đã lừa đệ ra ngoài rồi."

Mặt Lư Thụy đỏ lên, ngượng ngùng trả lời:

"Đệ vẫn nhớ lời tỷ tỷ nói mà, ban đầu đệ vẫn như cũ ngồi im không nói gì. Nếu không phải do Hầu gia chỉ đích danh bảo đệ làm thơ, thì đệ cũng không lộ mặt đâu."

"Hầu gia không biết đệ là ai, sao lại chỉ đích danh đệ chứ?" Thất Nương nghi hoặc híp mắt nhìn cậu,

"Thụy ca nhi, đệ đừng ở đó mà lừa tỷ nhé, có phải đệ làm chuyện gì xấu bị Hầu gia phát hiện không?"

Lư Thụy ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cố tình không nhìn vào mắt Thất nương. Thất Nương thấy vậy, sao còn chưa hiểu được, vừa tức vừa buồn cười, nhéo lỗ tai cậu mắng khẽ:

"Đã nói đệ bao nhiêu lần rồi, chuyện không cần thiết thì không cần gây sự. Bây giờ Hầu gia ở đây, bọn họ không dám nói gì, nhưng đến khi Hầu gia đi rồi, những kẻ ở học đường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ đâu, bị thiệt còn không phải là đệ sao chứ."

Lư Thụy tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn còn cố phân bua: "Đệ cũng có làm gì xấu đâu. Hầu gia kiểm tra bài tập của mọi người, nói là muốn mọi người làm thơ. Lư Tú muốn nổi bật nên bước ra trước.

Trước đó nó đã nhờ người làm giúp không ít bài, đều học thuộc hết rồi, nhưng không ngờ Hầu gia lại chỉ cái bát vỡ dưới đất làm đề tài, Lư Tú lập tức chết trân. Đệ không nhịn được nên lén cười một cái, tiếng cười nhỏ lắm, ngay cả Khoan ca nhi bên cạnh còn không nghe, ai ngờ đâu Hầu gia lại nghe thấy chứ.

Sau đó, ông ấy bảo đệ đứng lên.

"Dứt lời, cậu khẽ làu bàu oán giận:"Hầu gia lợi hại y như tỷ vậy đó, cứ như là cái gì cũng không gạt được ấy.Còn không sao làm được tới Hầu gia hả!"

Thất nương tức giận nói.

Bình Dương Hầu Lư Chi An là một trong những nhân vật truyền kỳ, ông là con trai con vợ cả của Đại Thái Gia Lư gia, trong nhà đứng hàng thứ hai, nghe nói xưa kia là kẻ ăn chơi trác táng, luôn đi cùng đám trời ơi đất hỡi ở kinh thành trêu chó chọc mèo, gây ra không ít chuyện xấu.

Lúc ấy người gây chú ý nhất là đại thiếu gia Lư Gia Lư Chi Nguyên, ông ấy là Trạng Nguyên An Bình năm thứ mười ba (Càfé: tức đời vua An Bình thứ mười ba ông này là Trạng Nguyên), là nhân tài văn võ song toàn, được tiên đế vô cùng xem trọng.

Năm An Bình thứ mười lăm, tiên đế ngự giá thân chinh còn cố tình mang ông ấy theo. Nhưng một lần, trong lúc ngự giá tiên đế bị bọn người Hồ phục kích, Lư Chi Nguyên vì cứu tiên đế, mang theo một đội ngự lâm quân dụ địch rời đi, lấy thân mình hi sinh cho xã tắc.

Tin tức truyền về, Đại thái gia lập tức bạo bệnh, lão thái thái cũng liệt giường, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, đều do một tay đại nãi nãi Hứa thị lo liệu.

Hứa thị xuất thân từ phủ Tướng Quân, từ nhỏ được nuôi như nam nhi, trước kia lão thái thái còn chê bà ấy không xứng với con trai bà, đến khi xảy ra chuyện, mọi người mới chính thức diện kiến được bản lĩnh và sự quyết đoán của tiểu thư Tướng phủ.

Kinh thành vốn là nơi tập trung quyền lực cả nước, trụ cột Lư gia sa chân, mọi người đều cho rằng về sau Lư gia sẽ tuột dốc, nên khó trách việc bị người khác bỏ đá xuống giếng.

Còn nàng quả phụ Hứa thị, phủ tướng quân vốn có ý định đón bà trở về tìm hôn sự khác, nhưng bà nhất định không bằng lòng, dùng năng lực của bản thân vực dậy cả Lư gia.

Lúc ấy Lư Chi An cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, bất ngờ gặp phải trận đòn nghiêm trọng này, khó trách không gượng dậy được. Sau khi Hứa thị mạnh mẽ giáo huấn ông xong, lại nhờ người đưa ông đến làm môn hạ ở chỗ đại nho đương triều Lỗ Bình An.

Lư Chi An là người thông minh, một khi đã hiểu chuyện, thì lập tức bắt đầu quyết chí tự cường, chỉ bốn năm năm sau đã có thành tựu.

Về sau ông lại dấn thân vào quân lữ, làm tiểu tiên phong dưới trướng Hứa đại tướng quân, sau này lập nên chiến công, năm An Bình hai mươi mốt thu phục được hai thành Bình, Lương, cũng vì vậy mà được tiên đế phong cho tước vị Bình Dương Hầu.

Phần lý lịch này nói qua cũng chỉ vài câu, nhưng thực tế nào có đơn giản vậy. Nếu Lư Chi An thật sự không có khả năng, thì cũng đã táng mạng lúc trong quân lữ từ lâu rồi, há gì một đứa trẻ đơn thuần như Lư Thụy có thể sánh được.

Tỷ tỷ — Lư Thụy chần chừ một lúc, rốt cục không nhịn được tiếp tục khai báo,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!