Edit: Càfé Sáng
Tuy rằng bị ném trúng đầu một cái, nhưng có thể được nhìn thấy Thất Nương, Thiệu Trọng vẫn cảm thấy rất có giá trị.
Sau khi nhảy xuống đất, y vẫn còn cười cười ngu si, đến tận khi bất thình lình nhìn thấy Đại sư huynh La Phương đứng ngay cửa viện tự lúc nào, Thiệu Trọng mới hoảng hồn tỉnh táo lại.
"Sư…Đại sư huynh đến ạ….." Đừng thấy Thiệu Trọng mặt dày, trước mặt sư phụ còn có thể cò kè mặc cả không biết ngượng, nhưng ở trước mặt Đại sư huynh La Phương, y tuyệt đối không dám ho he một chút.
Tính tình La Phương đúng y như tên của hắn, nghiêm túc đứng đắn, đối nhân xử thế thành thục nghiêm cẩn, nói năng luôn luôn thận trọng, mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc cứng ngắc.
Trước kia Thiệu Trọng còn cố bày trò để chọc cười hắn, nhưng bất luận y làm trò gì, La Phương cũng chỉ lạnh lùng nhìn y không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn y cứ như là nhìn một thằng ngốc. Thiệu Trọng bị đả kích mấy lần, từ đó không còn dám bày trò xằng bậy trước mặt hắn nữa.
Ngay cả Sư phụ Bạch Đạo Nhân còn hết cách với vị đại đồ đệ này, Thiệu Trọng cảm thấy, tốt nhất bản thân đừng đi khiêu chiến giới hạn của Đại sư huynh — hắn là người có công phu tốt nhất trong mấy huynh đệ, với công phu mèo quào của y, không biết có đỡ nổi mười chiêu không nữa.
"Sư huynh tìm đệ có việc gì ạ?"
Thiệu Trọng chân chó mời La Phương vào nhà, lại tự mình kéo ghế, mời La Phương ngồi xuống.
"Có việc gì thì huynh cứ bảo bọn hạ nhân đến là được rồi, việc gì phải tự mình đến đây cho mệt."
La Phương cũng không khách khí, ngồi xuống, tự mình rót trà, thong thả uống hai ngụm, mới chậm rãi trả lời:
"Tôi nghe Lương Khang nói, cậu định chữa mắt?"
Thiệu Trọng vừa thầm mắng Lương Khang nhiều chuyện, vừa đon đả đáp lời: Định là vậy ạ.
"Là vì vị cô nương Lư gia kia?"
Trong lòng Thiệu Trọng như có một ngàn con ngựa gào thét ầm ầm chạy qua, hận tên Lương Khang lắm miệng kia vô cùng, nhưng lại không dám phủ nhận, cúi đầu thành thật trả lời:
"Đó cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng mà đệ vốn có dự định rồi, dù sao tuổi cũng lớn, cũng không thể giả mù cả đời được, chung quy….. nói chung cũng phải tính chuyện tương lai."
Thiệu Trọng hiểu rõ, nếu y bị mù, thì cả đời này sẽ không có mệnh làm quan, bất luận tiếng tăm có vang dội thế nào, tài học thâm sâu ra sao, thì vẫn không hề có sức uy hiếp đối với người khác.
Vì thanh danh của bản thân, đám con em quyền quý cho dù trong lòng xem thường y, thì trên mặt vẫn phải làm ra vẻ yêu thích tán thưởng. Đợi khi mắt y tốt lại, chỉ sợ cuộc sống sẽ không dễ dàng như trước nữa.
Được thôi.
La Phương lạnh lùng liếc nhìn y, đặt chén trà trên tay xuống, nặng nề nói:
"Gần đây phủ Quốc công không mấy yên phận, cậu đã về đó xem qua chưa?"
"Nghe đâu ông cụ ở nhà không khỏe, mọi năm đều có vài lần ồn ào như vậy, đệ quen rồi." Thiệu Trọng trả lời với vẻ không quan tâm,
"Với lại, huynh cũng biết bộ mặt của bọn họ rồi đó, mắc gì đệ tự đưa thân đến cửa cho bọn họ sỉ nhục. Đệ bảo Thường An mang mấy thứ qua, chả ngạc nhiên chúc nào, tất cả đều bị ném ra ngoài." Sau đó y lập tức đem chuyện này làm lớn lên cho cả kinh thành đều biết, hung hăng đem bọn họ giày xéo một lần.
Đương nhiên, với tính tình của La Phương thì không quan tâm đến chuyện này rồi.
"Tôi nghe ý tứ của Vương gia, chỉ sợ tước vị của ông cụ không giữ được." La Phương liếc nhìn Thiệu Trọng một cái, thấy vẻ mặt của y bình thường, như đã dự liệu trước, hắn bình tĩnh nói tiếp: "Mấy năm nay phụ thân cậu càng ngày càng tệ, hiện giờ là thời nào, mà còn cùng mấy vị kia tới lui chặt chẽ, trong lòng Bệ Hạ hẳn tức giận lắm.
Nay e ngại Thái Thượng Hoàng còn đó mới không ra tay với mấy vị huynh đệ của ngài ấy thôi, nhưng chắc chắn là sẽ giết gà dọa khỉ, đến lúc đó, đứng mũi chịu sào chính xác là ông già nhà cậu đấy.
"Thiệu Trọng so vai nói:"Những điều Đại sư huynh nói sao đệ lại không hiểu chứ, vấn đề là, ông già sao chịu nghe đệ khuyên?" Nói trắng ra, y với Thiệu phụ không hề có chút tình cha con nào, cớ gì lại thay ông ta suy nghĩ.
Theo y, sớm muộn gì phủ Quốc công cũng bị xét nhà, sớm một ngày muộn một ngày cũng chả có gì khác nhau, lại nói, cái tước vị kia thế nào cũng không rớt xuống đầu y, y cũng chả cần phải nghĩ nữa, nhẹ đầu nhẹ óc.
"Cậu không có chút tâm tư nào sao?"
"Nếu nói không có chút tâm tư nào là nói láo", Thiệu Trọng cười gượng, về tình về lý, tước vị hẳn phải thuộc về y, nhưng trãi qua nhiều chuyện, y cũng tự nhiên thông suốt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!