Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Phủ Liêm Quận Vương ở bên trong Hoàng thành, cách Hầu phủ khoảng nửa giờ đi đường. Cũng may có Lư Yên đi theo, tiểu cô nương luôn hỏi những vấn đề mới lạ cổ quái, chọc mọi người trong xe vui vẻ không thôi.

Nha hoàn xuống xe gõ cửa, Vương phủ nhanh chóng có người chạy ra nghênh đón.

Phụ mẫu Liêm Quận Vương mất sớm, Lư Chi Vận ở trong phủ là đương gia. Tình cảm của nàng và Liêm Quận Vương sâu đậm, không chỉ không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, thiếp thất duy nhất cũng chỉ là thông phòng trước khi Liêm Quận Vương cưới Lư Chi Vận vào cửa, sau khi Lư Chi Vận vào, thông phòng kia tuy mang danh thiếp thất, nhưng Liêm Quận Vương cũng không còn đến chỗ của nàng ta lần nào, chỉ xem như bày trí ở đó mà thôi, cho nên vị trí Vương Phi Lư Chi Vận ngồi rất thoải mái.

Ra đón khách là thị tỳ Hồng Phương bên người Lư Chi Vận, về sau gả cho Lưu quản sự trong phủ, tiếp tục làm người hầu cho phủ Quận Vương. Thấy Hứa thị, Hồng Phương tươi cười chào đón, vội vã hành lễ, rồi nói:

"Đại thái thái đến rồi ạ, từ sáng tiểu thư đã nhắc ngài mãi."

Dứt lời, lại hướng sang Thất Nương và Lư Yên nhún người, cười hỏi:

"Vị này là Đại tiểu thư ạ? Bộ dáng khí độ đúng là rất xuất sắc."

Hứa thị mỉm cười gật đầu, lại hỏi:

"Vương Phi chắc cũng lộ bụng rồi nhỉ, thân thể nàng vẫn tốt chứ?"

Hồng Phương che miệng cười:

"Tinh thần rất tốt ạ, à, mời Đại thái thái sang bên này, tiểu thư bảo hôm nay đãi khách ở Bích Thúy viên. Năm ngoái Vương gia cho người mua ít hạt giống hoa cúc từ phiên bang về, gieo trong vườn, nay đều đã trổ hoa, muôn hồng nghìn tía, đẹp lắm ạ."

Thất Nương cứ có cảm giác nụ cười của Hồng Phương chứa đựng thâm ý gì đó, nhìn lén qua Hứa thị một cái, thấy gương mặt bà hiện vẻ hiểu rõ, hiển nhiên đã sớm đoán ra điều gì, Thất Nương cũng lập tức cảm thấy tò mò. Ngược lại Lư Yên bên cạnh lén kéo tay áo Thất Nương, dùng tay ra hiệu với nàng.

Thất Nương hiểu ý, lập tức cúi người ôm cô bé lên.

Lư Yên cúi sát vào tai Thất Nương, thở hơi nóng vào tai nàng, thì thầm rất nhỏ, giọng nói ngọt ngào,

"Cô cô và cô phụ (chồng của cô) lại cãi nhau rồi."

Ồ? Thất Nương có chút bất ngờ. Hôm qua Thất Nương vừa nghe Thái Lam nói, năm đó Liêm Quận Vương vì cầu cưới Lư Chi Vận mà tốn không ít sức lực, tìm đủ mọi cớ để ở lại Hầu phủ không đi, không chỉ bảo tùy tùng chủ động đi theo Lư Chi An giúp đỡ, mà còn mặt dày mày dạn bám theo Lư Chi Vận, dùng hết thủ đoạn mới cưới được Lư Chi Vận về, hai người tình cảm luôn sâu đậm, sao bây giờ lại cãi nhau rồi.

Hơn nữa theo như giọng điệu của Lư Yên, đây cũng không phải là lần đầu xảy ra.

Thế nên mới nói, nam nhân không đáng tin cậy!

"Lần trước Yên nhi và mẫu thân đến Vương phủ, thì thấy cô cô cầm dao phay đuổi theo chém cô phụ." Lư Yên ôm cổ Thất Nương, bày ra vẻ mặt thần bí:

"Nương không cho muội nói ra ngoài, nhưng Đại tỷ tỷ không phải người ngoài, kể cho tỷ nghe cũng không sao."

Dao phay—đuổi chém!

Thất Nương trầm mặc cúi đầu, ra vẻ cái gì cũng không nghe được. Vậy nên, thật ra Hứa thị đã biết chuyện từ sớm rồi sao.

Đoàn người đến Bích Thúy viên, bọn hạ nhân đã thu xếp xong đình nghỉ mát trên hồ, trên bàn bày hơn mười loại điểm tâm vặt, ấm trà bùn đỏ đặt trên bếp lò nhỏ, ghế gỗ cũng được lót một lớp đệm dày.

Lư Yên từ trên người Thất Nương tuột xuống, hớn hở chạy đến mép bàn, không chút khách khí cầm miếng bánh đậu xanh, nhưng không ăn ngay, mà xoay người đưa cho Hứa thị, hai mắt lấp lánh nhìn bà:

"Đại thẩm thẩm, ăn cái này, cái này ngon lắm ạ."

Hứa thị mỉm cười cầm lấy, cảm ơn rồi xoa xoa cái đầu nhỏ bé của cô nhóc, sau đó quay sang hỏi Hồng Phương:

"Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia không ở trong phủ sao?"

Hồng Phương cười trả lời:

"Đều ở, đang trên đường đến đây ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!