Chương 19: (Vô Đề)

Edit: Càfé Sáng

Cuối cùng, Thất Nương đem bức tranh này cuộn cùng với bức tranh của Lư Thụy, rồi cẩn thận cột lại, nhét vào trong tủ quần áo. Lúc Thái Lam trở lại, nàng đã xử lý xong rồi, làm như không có chuyện gì tiếp tục may đế giày, nghe thấy Thái Lam vào phòng, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ta.

Trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng trong đầu lại là những suy nghĩ ác độc, hận sao không thể đem ấm trà chụp vào đầu tên Thiệu Trọng khốn kiếp, trong đầu nàng nảy sinh đủ loại ý tưởng, cân nhắc xem áp dụng cách nào phù hợp để báo thù thật tốt.

Chỉ tiếc là, Thiệu Trọng lại…. không xuất hiện nữa. Liên tiếp mấy ngày, y đều thành thành thật thật ở yên trong khoang, buổi sáng dạy Lư Dập và Lưu Thụy đọc sách, buổi chiều thổi sáo đánh đàn, hoàn toàn không lộ mặt.

Thất Nương là một cô nương, cũng chẳng thể bỏ lại Thái Lam mà vọt vào phòng y được, vì vậy, nghiến răng nghiến lợi mấy ngày, vẫn không sao trả thù được.

Sau đó, sắp đến đến kinh thành.

Sau khi vào kinh thì Thất Nương phải đến ở cùng với Hứa thị, còn Lư Thụy thì ở nhà khách của Lư gia, sau này tới lui sẽ không được tự do như hiện tại. Thất Nương sợ Lư Thụy không quen, cũng sợ hạ nhân Lư gia sẽ ăn hiếp cậu, nên mấy ngày liên tục cứ trăn trở không ngừng.

Lư Thụy lại nghĩ thoáng hơn, ngược lại còn khuyên nàng:

"Tỷ tỷ đừng lo, Dập ca nhi nói nhà khách ở sát viện của cậu ấy, hằng ngày bọn đệ sẽ học cùng nhau. Hơn nữa mỗi tháng còn có hai lượng tiền tiêu vặt nữa, có tiêu thế nào cũng không hết. Lại nói, viện của Đại thẩm thẩm cũng không xa, nếu đệ muốn thăm tỷ, thì cứ tới thôi mà."

Nói đến tiền tiêu vặt hàng tháng, Thất Nương mới nhớ đến hộp ngân phiếu lần trước Trương mama đưa, thấy trong phòng hiện không có người ngoài, nàng đứng dậy chốt cửa, từ trong tủ lấy ra cái hộp nhỏ, đưa cho Lư Thụy.

Là gì vậy ạ?

Lư Thụy tò mò hỏi.

"Mở ra không phải sẽ biết sao?"

Lư Thụy nghi hoặc mở hộp, thấy rõ được thứ bên trong, đôi mắt lập tức trừng lớn, hơi biến sắc, Cộp— lập tức đóng hộp lại, phản ứng y như Thất Nương lần trước:

"Tỷ…. cái này…. ở đâu ra vậy?"

"Là Trương mama đưa cho tỷ trước khi đi."

Thất Nương cẩn thận kể lại chuyện lần trước Trương mama kể cho nàng với Lư Thụy, sau khi Lư Thụy nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn hiện liên vẻ nghiêm túc khác hẳn ngày thường, cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thụy ca nhi?

Thất Nương thấy cậu như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cũng có chút hối hận vì đem chuyện này kể cho cậu quá sớm.

Không sao ạ.

Lư Thụy nhếch miệng mỉm cười, sờ sờ đầu, rồi đẩy cái hộp đến trước mặt Thất Nương

"Tỷ tỷ cất đi, đệ còn nhỏ, cũng chẳng cần phải tiêu gì. Nhưng tỷ đó, tuy nói là vào phủ rồi, nhưng dù sao thì chuyện làm con thừa tự cũng chưa chắc chắn, không thể cam đoan trong phủ không có người làm khó dễ đâu."

Ngẫm nghĩ một chút, cậu lại lấy mấy miếng bạc vụn từ trong lòng ra, nhét cả vào tay Thất Nương, rồi nói:

"Có bạc vụn vẫn hơn, đút lót người khác cũng dễ."

Thất Nương ngây người nhìn cậu, hồi lâu không nói lời nào. Chỉ mới mấy ngày thôi, bỗng nhiên Lư Thụy đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước kia, cậu không hề nghĩ được những chuyện như vậy.

Nhất thời, Thất Nương không biết phải nên vui mừng hay chua xót, Thụy ca nhi trưởng thành là chuyện tốt, nhưng mà, trong lòng nàng lại có cảm giác rất khó chịu.

Nếu nàng vẫn ở bên cạnh chăm lo hết thảy, thì có lẽ cậu vẫn sẽ là một Thụy ca nhi ngây thơ đơn thuần vui vẻ sống.

Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?

Lư Thụy thấy nàng không nói gì, cho rằng mình đã làm gì đó chọc giận nàng, gương mặt hiện ra vẻ lo lắng, sợ hãi kéo tay Thất Nương. Chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở thành Thụy ca nhi của bình thường.

Thất Nương bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói: Không có gì. Ngẫm nghĩ, lại gõ vào trán Lư Thụy, thân thiết nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!