Hai vạn chữ thực sự quá nhiều, Lý Phá Tinh viết hai giờ đã nhũn cả tay. Hắn quay sang nhìn Tế Tu: Tế Tu, chú sao rồi?
Tế Tu chuyển bút từ tay trái sang tay phải, chữ viết nắn nót chỉnh tề: Tàm tạm.
Lý Phá Tinh ngó đống chữ ngoáy như gà bới của mình, kêu rên gục xuống bàn, bút rơi xuống khỏi bàn tay cứng đơ. Hắn co co duỗi duỗi ngón tay mấy lần, nhưng tay vẫn vừa mỏi vừa tê:
"Tế Tu, tay ông đây tàn phế rồi."
Tế Tu khom lưng nhặt bút cho Lý Phá Tinh, đặt lên bàn, rồi cầm lấy tay phải của Lý Phá Tinh, không nói gì nắn bóp tay cho hắn.
Lý Phá Tinh:
"Ừm… Tế Tu, vai anh cũng đau…"
Tế Tu liền đứng lên bóp vai cho hắn.
"Ừm, thoải mái hơn chút rồi…" Lý Phá Tinh khẽ rên:
"Tế Tu, thí nghiệm sinh các chú ai cũng giỏi vậy hả? Viết được bằng cả hai tay luôn."
Tế Tu đáp: Em thuận tay trái.
Lý Phá Tinh khó hiểu:
"Nếu chú thuận tay trái thì viết bằng tay trái là đủ rồi, tại sao còn viết bằng tay phải nữa?"
Bàn tay đang xoa bóp vai cho Lý Phá Tinh hơi ngừng lại:
"Bởi vì em trai em viết tay phải."
Lý Phá Tinh ngẩn người, ngẩng đầu hỏi:
"Hả? Cái này có liên quan gì đến chú?"
Bởi vì Tiểu Tuyển luôn khác y.
Bố mẹ đối xử với y và Tiểu Tuyển càng khác biệt một trời một vực.
Khi ấy y còn nhỏ, trong lòng luôn bất bình, song chẳng dám tỏ ra cáu kỉnh. Nếu Tiểu Tuyển không ăn, cả nhà sẽ dỗ dành Tiểu Tuyển, còn nếu y tuyệt thực, sợ là sẽ chết đói. Y không hiểu rốt cuộc mình khác Tiểu Tuyển chỗ nào, mà lại khiến bố mẹ chán ghét mình như thế.
Vì vậy, y gắng sức bắt chước Tiểu Tuyển. Y chọn quần áo có màu giống Tiểu Tuyển, chơi trò chơi ngây thơ giống Tiểu Tuyển, tư thế viết chữ cũng giống Tiểu Tuyển.
Nhưng mà, kết quả chỉ như khỉ đeo hoa cóc đi guốc, làm mọi người cười chê.
Lúc đó y thực sự ngây thơ, bây giờ nghĩ lại, y chỉ còn thấy khó chịu.
Tế Tu đương nhiên sẽ không nói những chuyện này với Lý Phá Tinh, y nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.
Đói không?
Tế Tu hỏi:
"Có muốn ăn mì không?"
Lý Phá Tinh xưa nay vốn vô tư vô tâm, não chỉ có nhiêu đó, nhét cái này vào thì cái khác liền chòi ra. Nghe Tế Tu hỏi, hắn nhoáy cái đã quên mấy lời mình mới hỏi, rạng rỡ đáp:
"Không cần bỏ rau, thêm một quả trứng lòng đào!"
Ăn mì xong, Lý Phá Tinh lại tiếp tục hăng hái chiến đấu, tới lúc hoàn thành bản kiểm điểm, hắn không chịu nổi nữa, gục xuống bàn ngủ say như chết, không chơi nổi game giả lập mình hằng mong mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!