Bạch tuộc nhìn cây bút gẫy đôi trong tay Lý Phá Tinh, hơi sửng sốt, không tin nổi hỏi: "…Anh bán thân thật rồi hả?"
Tai Lý Phá Tinh đỏ bừng, hắn ném bút về phía Bạch tuộc, mắng: "Bán cái rắm, đầu óc chú chứa mấy thứ bình thường được không?"
Bạch tuộc ngửa ra sau, đỡ bút: "Không bán thân thì thôi, sao anh lại động thủ thế chứ."
Bây giờ Lý Phá Tinh không muốn nhìn mặt Bạch tuộc tí nào, ghét bỏ đẩy Bạch tuộc ra xa: "Cút cút cút! Về chỗ chú đi!"
Tế Tu vào lớp, vừa khéo thấy Lý Phá Tinh đang đẩy Bạch tuộc, y đặt bình nước ấm xuống bàn, thuận miệng hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Bạch tuộc đứng dậy, bĩu môi: "Không có gì, vừa nãy em hỏi đùa có phải anh Tinh bán thân đổi hòa bình không, anh Tinh bảo —
"Bạch tuộc ngừng bặt, bởi vì y thấy gò má Tế Tu đỏ lên theo tốc độ mắt thường cũng nhận ra được. Đúng dáng vẻ thiếu niên bị lộ chuyện tư mật. Bạch tuộc bỗng nhận ra điều gì, hắn cười cười với Lý Phá Tinh:"Sao anh lại nói xạo thế chứ —
"Mắt thấy Lý Phá Tinh chuẩn bị cầm quyển vở trên bàn quật vào mình, Bạch tuộc vội ngừng miệng, quay đầu bỏ chạy, cơ mà giây tiếp theo vẫn bị ném trúng ót. Lý Phá Tinh quay sang nhìn Tế Tu, chỉ thấy Tế Tu hơi cúi đầu, mặt đỏ lựng. Lý Phá Tinh càng tức: Đồng đội heo!! Ha! Giờ biết xấu hổ rồi à, mẹ nó thế sao sáng sớm em đè lên người anh không cho anh chạy lại cầm thú vậy hả?! Tế Tu đang định ngồi xuống, Lý Phá Tinh lại đứng bật dậy. Y hơi kinh ngạc, níu tay hắn:"Anh Tinh đi đâu vậy?"
Lý Phá Tinh: "WC."
Tế Tu: "Em đi cùng anh nhé?"
Lý Phá Tinh im lặng, lại ngồi xuống: "Vậy anh không đi nữa."
Tế Tu mấp máy môi, không nói nữa.
Một lát sau, y lặng lẽ nhìn sang anh Tinh, anh Tinh đang cúi đầu đọc một quyển sách.
— Sách số học.
Tim Tế Tu run rẩy.
Đây chính là sách số học.
Là sách số học trước đây có chết anh Tinh cũng không mở ra xem.
Là sách số học trước đây mới thấy bìa anh Tinh đã ngáp.
Điều này chứng tỏ cái gì?!
Chứng tỏ tâm trạng anh Tinh đang rất khác thường.
…Chứng tỏ anh Tinh đang giận y.
Thì ra, anh Tinh vẫn không muốn kiểu tiếp xúc gần gũi như vậy, mấy lần trước đều vì kỳ phát tình hoặc nhiệt phát tình, không lần nào là anh Tinh tự nguyện cả.
Rốt cuộc, lần này y vẫn quá đường đột.
Tế Tu gục đầu, siết chặt quyển sách trên tay, đốt ngón tay trắng bệch, tâm trạng sa sút.
Lý Phá Tinh mở sách ra hoàn toàn là giả vờ giả vịt, nào ngờ hắn còn chưa đọc tiêu đề, mới nhìn cách trình bày đã buồn ngủ.
Hắn nghĩ một chút, không miễn cưỡng bản thân nữa, đang chuẩn bị cất sách đi ngủ thì nghe Tế Tu gọi: "Anh Tinh…
"Giọng nói Tế Tu vừa thấp vừa khàn, hình như tâm trạng không tốt lắm, Lý Phá Tinh kinh ngạc nhìn y. Tế Tu ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm khó dò:"Là anh bắt đầu trước."
Lý Phá Tinh: "…Hả?"
Tế Tu mấp máy môi: "Cho dù em không đúng, nhưng đó cũng vì anh cố ý trước… Cố ý trêu đùa em, bây giờ anh lại giận không để ý đến em."
Lý Phá Tinh ngẩn ra, luống cuống giải thích: "Không phải anh không để ý đến em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!