Tế Tu vừa quay người lại, đã thấy Tiểu Tuyển giang tay muốn nhào vào lòng mình. Y sửng sốt, không kịp phản ứng, làm Tiểu Tuyển có cơ hội ôm chầm lấy mình.
Lý Phá Tinh nhìn cảnh tượng này mà giận điên lên, xông vào kéo Tiểu Tuyển ra.
Lý Phá Tinh vừa khỏe vừa nhanh, Tiểu Tuyển không kịp làm gì, chỉ thấy cánh tay tê rần. Một giây sau, Lý Phá Tinh đã chen giữa cậu ta và anh.
Tiểu Tuyển chớp mắt nhìn Lý Phá Tinh, không rõ hỏi: Anh Tinh?
Tế Tu không biết tại sao hai người lại cùng xuất hiện, nhíu mày:
"Hai người quen nhau?"
Tiểu Tuyển ngẩng đầu nhìn Tế Tu, cười nói:
"Đúng vậy, em không biết đường, anh Tinh dẫn em tới đây, anh ấy tốt lắm!"
Lý Phá Tinh chỉ nghĩ thôi đã ê răng, mẹ nó đúng là dẫn sói vào nhà!
Tiểu Tuyển phấn khởi giới thiệu cho Lý Phá Tinh:
"Anh Tinh, đây chính là người em muốn tìm, hai người biết nhau —"
"Vừa nãy anh ăn gì vậy?"
Tế Tu bỏ qua Tiểu Tuyển, hỏi Lý Phá Tinh.
Tiểu Tuyển ngừng bặt. Cậu ta mờ mịt nhìn Tế Tu thoải mái nắm tay Lý Phá Tinh, ân cần hỏi han:
"Không ăn gì hại cho sức khỏe chứ?"
Lý Phá Tinh lạnh nhạt đáp: Anh có ngu đâu.
Tế Tu cười:
"Em chỉ lo cho anh thôi, đi, mình về ký túc xá."
Tiểu Tuyển cứng đờ nhìn bóng lưng Tế Tu và Lý Phá Tinh, cho tới giờ, cậu ta chưa từng thấy anh mình cười.
Chưa từng.
Trong ký ức của cậu ta, anh vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm. Dù cho cậu ta có cầm món đồ chơi mới mẹ tặng, trốn người giúp việc, len lén chạy đến phòng của anh, vui vẻ muốn đưa đồ chơi cho anh, anh cũng chỉ đặt sách xuống, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, lạnh lùng yêu cầu:
"Cậu có thể cách xa tôi được không."
Cậu ta đã ở cùng anh mười ba năm, vậy mà từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng thấy anh như vậy.
Khuôn mặt anh nhuốm đầy ý cười, giọng nói dịu dàng như gió tháng tư.
Anh nắm tay người kia, động tác tự nhiên như đã làm cả trăm lần.
Tiểu Tuyển luống cuống, vội vàng gọi:
"Anh! Em một mình lén chạy ra ngoài tìm anh đó!"
Tế Tu dừng bước, y xoay người, rất dễ dàng tìm thấy hai bảo tiêu quen mắt đang nấp sau cây liễu. Trong trường đa số là thiếu niên, hai người đàn ông cường tráng thực sự quá nổi bật.
Tế Tu nhìn Tiểu Tuyển, bình thản nói:
"Vậy cậu có thể một mình trở về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!