Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, nhướn mày hỏi:
"Em không được chỗ nào?"
Lý Phá Tinh: …
Lý Phá Tinh bỗng ý thức được ý khác trong lời Bạch tuộc, gương mặt đỏ bừng:
"Anh không có ý đó, ý của anh là em —"
Hà Tiểu Hoa rất sợ Lý Phá Tinh nói thẳng ra
"Anh cảm thấy em và Hà Tiểu Hoa hẹn hò không được", vội vàng cắt lời:
"Bọn em định gọi một phần tôm hùm đất siêu cay (crawfish), nhưng anh Tinh nói anh không ăn được cay như vậy!"
"Mọi người muốn ăn gì thì gọi, tôi và anh Tinh không ăn món đó là được."
Hà Tiểu Hoa: Được!
Bạch tuộc ăn ba con tôm hùm đất cay trán đã mồ hôi ròng ròng, hắn thè lưỡi như chó Pug tìm nước trái cây, đang định một hơi cạn sạch cốc, động tác bỗng ngừng lại.
Tế Tu ngồi đối diện đang cúi đầu bóc tôm hùm đất hầm tương, bóc xong đặt lên cái đĩa trước mặt Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh vừa trò chuyện với Hà Tiểu Hoa, vừa ăn tôm Tế Tu bóc hết sức tự nhiên.
Bạch tuộc nhìn cảnh tượng này, trong lòng chợt thấy có gì là lạ.
Ban nãy khi Tế Tu hỏi chỗ nào không được, anh Tinh trả lời rằng: Anh không có ý đó…
Bạch tuộc híp mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không được…Rốt cuộc lúc ấy anh Tinh và Tế Tu nghĩ thành ý gì?
Hừm, sao cứ cảm thấy là lạ.
Lý Phá Tinh vừa vào phòng học, đã thấy trên bàn Tế Tu đặt một bức thư màu hồng.
Lý Phá Tinh giật mình, lén lút như trộm đi qua nhìn thư.
Đệt! Mẹ nó đúng là thư tình!
Chắc hẳn là do Hà Tiểu Hoa thấy Lý Phá Tinh không giúp mình, cho nên nhờ người khác chuyển thư.
Trên bức thư viết:
"Lung linh bí tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri."
(Xúc xắc óng ánh thêm hồng đậu
Tương tư khắc cốt, biết chăng anh?)
Chữ viết đã xấu hoắc thì chớ, lại còn viết nhầm từ xúc xắc (đầu tử) thành bí tử.
Đã thế, Hà Tiểu Hoa mới chỉ gặp Tế Tu một lần.
— Mẹ nó tương tư khắc cốt đâu ra?!
Lý Phá Tinh điên cuồng phỉ nhổ trong lòng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tế Tu đi qua cửa sổ, chính hắn cũng không biết mình nghĩ gì, cuống quýt ném bức thư vào ngăn bàn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!