Chương 25: (Vô Đề)

Lý Phá Tinh ngây ngẩn cả người.

Lý Phá Tinh hắn không sợ trời không sợ đất, từ trước đến giờ chỉ có đi bảo vệ người khác, chỉ đi cứu người khác, bởi hắn cho rằng, chuyện của người khác Lý Phá Tinh hắn có thể giúp đỡ, nhưng chuyện của Lý Phá Tinh hắn, hắn sẽ tự mình giải quyết.

Đó là đạo lý mà ngay từ khi học tiểu học hắn đã hiểu.

Bố mất sớm, mẹ gầy yếu, gia cảnh bình thường.

Nếu bị bắt nạt, sẽ không ai trả thù được cho hắn, ngoại trừ chính bản thân hắn.

Năm sáu tuổi, hắn đã cắn chảy toét máu tay thằng mập cùng bàn cướp bữa sáng cả tuần của mình.

Năm mười tuổi, hắn cầm chổi đánh thằng nhỏ hàng xóm đã chửi mắng mẹ mình tới nỗi nó phải khóc lóc xin tha.

Năm mười hai tuổi, hắn dành dụm tiền ăn cả tháng, chia cho toàn bộ hai mươi học sinh nam cùng lớp mỗi đứa hai mươi nguyên, dắt bọn nó đi chặn gã đầu gấu bắt nạt bọn họ, không cẩn thận mang danh Đại ca trường.

Từ ngày đó trở đi, hắn trở thành Đại ca trường mới.

Hắn là Đại ca, hắn che chở đám tiểu đệ của mình, mỗi lần đánh nhau, hắn mãi mãi là người xông lên nhanh nhất, đánh mạnh nhất, cũng là người bị thương nặng nhất.

Bất kể thế nào, hắn đều chưa từng nghĩ tới, rồi một ngày lại có người nói với hắn như vậy.

Lý Phá Tinh, khi gặp nguy hiểm, người anh nghĩ tới đầu tiên phải là em.

Em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương anh.

Thật thần kỳ.

Trên thế giới này lại có người nói muốn bảo vệ hắn.

Năm Lý Phá Tinh mười bốn tuổi, Bạch tuộc bị bạn cùng ký túc xá đổ tội ăn trộm, rồi bị nó gọi mười mấy thằng du côn tới xử lý.

Lý Phá Tinh và Đá tảng cùng một huynh đệ tên Triệu Hiến Trọng, ba người đánh nhau với mười mấy tên. Cuối cùng, họ thắng, tuy vậy Lý Phá Tinh lại bị thương nặng nhất, vùng lưng bị đánh bầm tím ứ máu, đùi thì bị một gã côn đồ cầm gạch nện thẳng vào, đau tới mức không cong chân nổi.

Ba người bọn họ cứu Bạch tuộc, ngồi bệt trên tảng đá đầu hẻm.

Triệu Hiến Trọng móc ra một hộp thuốc lá, nói muốn dạy bọn họ hút thuốc.

Lý Phá Tinh hỏi:

"Tại sao lại nhét điếu kia vào lại hộp?"

"Đó là điếu thuốc ước nguyện, để dành hút cuối cùng có thể ước một điều ước."

"Tao muốn hút điếu đấy."

Bạch tuộc cũng bị đánh te tua, khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, hắn khóc nói:

"Anh Tinh, cảm ơn anh, từ nay về sau em sẽ theo anh lăn lộn! May mà anh đến, nếu không, em bị bọn nó đánh chết mất…"

"Ừ, mẹ nó chú đừng khóc."

Lý Phá Tinh hút thuốc, còn chưa nghĩ ra nên ước cái gì, lại nghe Bạch tuộc nói tiếp:

"Anh, nhìn thấy anh là em an tâm cực kì, cảm giác như có hậu thuận kiên cố ấy."

Lý Phá Tinh không nói gì, hắn thực sự quá đau, có khi cái quần thể thao tối màu hắn đang mặc vắt được ra cả đống máu.

Hắn nhìn điếu thuốc ước nguyện, lòng thầm ước như một cô bé mới lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!