Tay Lý Phá Tinh run lên, không cẩn thận ấn nút trả lời.
Giọng nói Tế Tu vang lên: "Anh Tinh, anh đang ở đâu vậy? Phòng thí nghiệm… phát hai vé xem phim, anh có muốn đi không?"
Cùng lúc đó, Lý Phá Tinh nhìn thấy một tin nhắn hiện lên: "Đá Tảng: Anh, bọn em đến ngay đây."
Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Không xem đâu, anh và đám Đá tảng ngồi trong ký túc tán phét một lúc."
Không phải Lý Phá Tinh không muốn Tế Tu đến giúp, nhưng ở đây có tận bốn thằng, hơn nữa Phùng Huy còn từng tập Tán thủ, Tế Tu da mỏng thịt mềm, cũng không biết đánh nhau, tới chắc chỉ có nước chịu đòn. Huống hồ, Đá tảng đã nói sẽ đến ngay, có lẽ Tế Tu dù tới cũng không tới sớm bằng nhóm Đá tảng.
Lý Phá Tinh kéo dài thời gian, chờ Đá tảng tới, hẳn hắn sẽ không cần ra tay.
"Lý đồng nát mẹ mày còn dám gọi điện!! Rốt cuộc mày có đặt ông vào mắt không!"
Đầu dây bên kia tức thì hoảng sợ: "Anh đang ở đâu?!"
Lý Phá Tinh cúp điện thoại cái rụp. Hắn buông đầu cuối, nhướn mày nhìn Phùng Huy: "Mẹ mày không dạy mày lúc người khác đang gọi điện không được chõ mồm vào à?!"
Hắn lười nhác nhìn Phùng Huy và ba thằng đệ phía sau, bật cười: "Trước nói thế nào, một đấu một hoặc bốn đấu bốn, sao, sợ à?"
"Ông sợ mày?" Phùng Huy cười lạnh.
Lý Phá Tinh: "Không thì mày định làm gì đây, không thấy tao tới một mình à, ba thằng đứng sau mày là sao. Mày lấy bốn đấu một, kể cả có thắng nói ra cũng nhục mồm."
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn gã, không thèm đếm xỉa: "Hay là… Phùng Huy mày chỉ cần thắng tao một lần là đủ, không cần biết ra tay thế nào?"
Phùng Huy hơi do dự, gã và Lý Phá Tinh vốn không có thù oán gì lớn, hẹn đánh nhau cũng là do chính Lý Phá Tinh hẹn, bốn người gã đánh Lý Phá Tinh tơi bời nói ra vẫn thật khó nghe.
Bọn họ lăn lộn chốn này, xem mặt mũi quan trọng hơn hết thảy.
Gã nói: "Chúng ta một đấu một."
Đương nhiên Lý Phá Tinh không thể đấu với gã, hắn nhìn ba tên phía sau, tiếc nuối thở dài: "Mày nói xem mày làm đại ca, có phải không thèm để tâm đám lâu la của mày không, nói đánh nhau rồi còn không cho tụi nó tham gia."
Một thằng tóc vàng đằng sau mắc câu, hô: "Anh Phùng, em cũng muốn tham gia, hay chúng ta chờ bọn nó tới đông đủ rồi đánh!"
Phùng Huy không phản ứng Tóc vàng, híp mắt nhìn Lý Phá Tinh: "Lý đồng nát, mày sợ rồi hả?"
Lý Phá Tinh lạnh toát, nét mặt lại không đổi, cười lạnh: "Tao sợ? Đùa gì vậy, Lý Phá Tinh tao có khi nào sợ?"
Phùng Huy: "Thế mày lên đi, nói nhảm làm gì?!"
Nói xong, gã tung quyền về phía mặt Lý Phá Tinh!
Lý Phá Tinh cả kinh, nghiêng đầu, khó khăn tránh thoát cú đấm này. Vốn dĩ hắn dư sức đánh Phùng Huy, nhưng giờ hắn đang mang thai, không tránh khỏi lo lắng bận tâm, đánh nhau cũng bó chân bó tay, không ra sức được.
Chưa được bao lâu Lý Phá Tinh đã ở thế bất lợi.
Phùng Huy cười thầm: Thì ra Lý đồng nát trong truyền thuyết cũng chẳng có gì giỏi giang. Gã đắc ý, ra tay ngày càng ác liệt.
Lý Phá Tinh không cẩn thận bị đấm một cú, mặt nóng rát đau đớn.
Ngay sau đó, Phùng Huy tung cước về phía bụng Lý Phá Tinh!
Đệt!
Lý Phá Tinh vội né tránh, đứng không vững, ngã nhoài xuống đất. Mặt hắn lấm lem bùn đất, vô cùng chật vật.
Phùng Huy đạp hụt, thấy Lý Phá Tinh cuộn mình dưới đất, hung tợn nhấc chân đá lên bụng hắn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!