Khi Tế Tu tới cổng Bắc, Lý Phá Tinh đang đứng tựa vào một thân cây xiêu vẹo. Lý Phá Tinh không tinh xảo, lãnh đạm giống Tế Tu, hắn đẹp trai theo kiểu phóng khoáng tùy ý, như thể nếu cho hắn một thanh kiếm, hắn có thể bước chân vào giang hồ bất cứ lúc nào.
Chỉ tiếc, lúc này hắn đang dáo dác ngó ngược ngó xuôi, xem chừng là sợ giám thị đột kích, bắt quả tang hắn ngay hôm khai giảng đã bỏ học.
Miệng hắn ngậm kem que, trong tay cầm thêm một cây, thấy Tế Tu đến, Lý Phá Tinh đưa luôn cho y.
Tế Tu đáp: Không ăn, quá lạnh.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hắn khoác vai Tế Tu, cà lơ phất phơ nói:
"Vậy cầm cho anh, đường đến trường Sẹo đen xa quá, một cây không đủ ăn."
Tế Tu: …
Tế Tu lặng lẽ nhận kem que, cũng tiện tay đẩy bàn tay khoác trên vai ra.
Từ trước tới giờ Lý Phá Tinh không sợ xa lạ, dù năm phút trước hắn còn không nhớ rõ tên Tế Tu, giờ đã có thể thoải mái kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ với người ta, không thấy có gì không ổn.
Lý Phá Tinh thấy thiết bị đầu cuối trên cổ tay Tế Tu, hỏi: Alpha à?
Ừm.
Lý Phá Tinh không mấy bất ngờ, tuy Tế Tu không biết đánh nhau, nhưng y rất thông minh, năm ngoái gặp y ở nhà ăn hắn đã biết y là người của phòng thực nghiệm.
Nghe Nhóc mập bảo, tòa nhà thực nghiệm của trường được xây dựng vì Tế Tu.
Lý Phá Tinh hung hăng cắn một miếng kem:
"Nhất định hôm nay ông đây phải giáo huấn Sẹo đen! Mịa, bây giờ nghĩ tới nó ông vẫn thấy đau vai! Chú thì sao? Có bị di chứng gì không?"
Tế Tu: Không.
Tế Tu quen biết Lý Phá Tinh là vì Sẹo đen. Y không nhớ vì sao hồi đó mình bị Sẹo đen đánh, chỉ nhớ gã đàn ông mặt sẹo đó giẫm lên vị trí gan của y, nghiến răng nghiến lợi chửi rất nhiều, song khi đó Tế Tu đã bị đánh kha khá, tai ù đi, không nghe được gì nữa.
Mồm gã kia cứ ngoạc ra ngậm lại, nhưng chẳng tạo nên âm thanh gì.
Một cái đế giày đen đúa bẩn thỉu chuẩn bị đạp thẳng xuống y.
Kỳ lạ, y không thấy đau, chỉ thấy bẩn. Dơ bẩn thế này, nếu mà chết đi, để mẹ nhìn thấy, e là mẹ sẽ lại mắng y người ngợm bẩn thỉu.
Thế nhưng, cuối cùng đế giày không đạp xuống.
Tế Tu trợn mắt, chỉ thấy đầu hẻm có một nhóm người xông tới.
Hai nhóm bắt đầu đánh nhau. Nhóm mới tới rõ ràng thắng thế.
Một nam sinh mặc đồng phục đạp gã mặt sẹo ngã lăn xuống đất, hắn đi tới, vươn tay về phía Tế Tu.
Vào lúc này, tai Tế Tu đã bớt ù, y nghe được một câu:
"Này nhóc, mau nói anh Tinh đẹp trai nhất đi!"
Nam sinh nở nụ cười, mày đen răng trắng, khí phách hăng hái.
Tế Tu không nắm tay hắn, tự mình bò dậy. Y mím môi, cúi đầu cảm ơn.
Ưm! Giây kế tiếp, y nghe thấy nam sinh khẽ rên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!