Nửa tháng sau.
Tháng sáu, tiết trời ở một thị trấn nhỏ phía nam vừa ẩm ướt lại nóng nực, khiến ai cũng ảo não chán chường.
Bạch Tư Quân gửi thư trả lời xong, khép máy tính lại, mệt mỏi xoa mi tâm.
Cửa phòng ngủ bất thình lình bị mở ra, chị gái Bạch Giai Giai của anh ghé đầu vào, nói với anh: "Em tới dạy cháu em xem, chị chịu rồi."
Bạch Tư Quân đứng dậy, máy móc bước chân ra ngoài. Nhưng ngay lúc này, Bạch Giai Giai đột nhiên nắm lấy tay anh, cau mày hỏi: "Em có thể có tí biểu cảm được không?"
Bạch Tư Quân không mảy may phản ứng gì, Bạch Giai Giai lại lên tiếng: "Về đã hơn nửa tháng rồi mà ngày nào cũng trưng bộ dạng vật vờ sống dở chết dở ra, rốt cuộc là em có chuyện gì?"
"Không có gì." Bạch Tư Quân miễn cưỡng cười, "Đi thôi, em qua xem một lúc."
Chị gái và anh rể ở ngay nhà bên cạnh, Bạch Tư Quân xỏ dép ra ngoài, Bạch Giai Giai cứ luôn miệng lải nhải bên tai anh, nhưng anh chẳng nghe lời nào lọt vào tai.
Cháu gái anh đang học lớp ba, bài tập rất đơn giản, nhưng điều nan giải nhất chính là có giải thích kiểu nào cô nhóc cũng không chịu hiểu, gặp bài y chang vẫn cứ sai tới sai lui.
Bạch Giai Giai mất cả kiên nhẫn, nhưng Bạch Tư Quân lại không giống vậy. Anh giảng bài qua một hai lần, không hề tỏ ra nóng nảy, như một cỗ máy đi vào trạng thái hoạt động vậy.
Cái vẻ này Bạch Giai Giai thật sự không nhìn nổi, cô để con gái tự ôn bài, kéo em trai mình ra: "Đi, ra ngoài đi dạo với chị."
Bạch Tư Quân không muốn ra khỏi nhà lắm, anh nhíu mày: "Thôi, hôm nay nắng to."
Bạch Giai Giai vẫn kéo anh ra ngoài: "Buổi tối trời mát mẻ, không nóng."
Bạch Tư Quân không có hứng ăn, dùng đũa chọc chọc miếng cà tím nướng mỡ hành đến nát tươm, Bạch Giai Giai uống một hớp bia, hỏi: "Bị bạn gái đá phải không?"
Bạch Tư Quân khựng lại, mặt không có biểu cảm gì: "Không có."
"Em bị đá." Bạch Giai Giai đặt đũa xuống bàn, tiếp tục mạch chủ đề, "Mẹ đã giới thiệu cho em hai cô mà không lần nào chịu đi, trước đây em có bao giờ làm vậy? Nhất định là tình cảm gặp trục trặc."
Bạch Tư Quân bĩu môi, chị anh cũng biết rõ thật. Anh hít sâu một hơi, hơi nhụt chí: "Em không bị đá."
"Cua người ta nhưng bị từ chối?" Bạch Giai Giai lại hỏi.
"Không phải." Bạch Tư Quân lắc lắc đầu.
"Em lại bị cắm sừng?" Bạch Giai Giai biết chuyện Tiểu Ngải lúc trước.
"Không phải." Bạch Tư Quân lại lắc đầu một cái.
"Vậy rốt cuộc là sao?"
Bạch Tư Quân bị hỏi đến phiền, anh mím mím môi, nhắm mắt nói thẳng ra: "Đối tượng của em là nam."
Biểu cảm trên mặt Bạch Giai Giai cứng đờ, nhưng Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn hẳn, cầm ly uống một hớp bia. Bạch Giai Giai vẫn đơ người tại chỗ, anh đặt ly bia xuống: "Chị không nghe lầm, em thích đàn ông."
"Em, em làm sao vậy?" Bạch Giai Giai hoang mang, "Trước đây em đâu như thế?"
"Vâng, nhưng giờ em lại như vậy." Bạch Tư Quân nói thẳng tuột ra.
"Là bây giờ hai đứa chia tay?" Bạch Giai Giai vẫm bám sát chủ đề, "Chẳng lẽ người kia kết hôn rồi?"
"Không có." Bạch Tư Quân thở dài, cảm xúc biểu hiện ra có phần cô đơn, "Chị, là em bỏ anh ấy lại."
Sau ngày hôm đó, cuối cùng Bạch Tư Quân cũng hiểu vì sao Mai Vũ Sâm lại viết ra được cái tiểu thuyết yêu đương ngu ngốc kia rồi. Cảm xúc yêu đương rất khó kìm hãm, cũng như anh biết rõ hai nhân vật chính cuối cùng không thể đến được với nhau, nhưng anh vẫn không khống chế được muốn Mai Vũ Sâm viết thành như thế.
Nếu sách mới của Mai Vũ Sâm viết ra chỉ để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân anh, vậy Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc có muốn làm trò gì đi chăng nữa cũng không có gì đáng kể. Nhưng sách mới của hắn là để xuất bản, để tiến tới giải thưởng Tinh Mộc, là lời thông báo cho tất cả mọi người biết Mai Vũ Sâm không hề rơi khỏi vũ đài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!