Cửa lớn không mở ra, nhưng lại có tiếng Mai Vũ Sâm phát ra từ chuông cửa: "Cậu tới làm gì?"
Bạch Tư Quân cảm thấy hơi hơi sai sai, nhưng anh vẫn giơ hộp bánh lên, nhìn màn hình nói vào: "Mua bánh ngon cho anh này."
"Đây không cần."
Tít một tiếng, trò chuyện kết thúc. Bạch Tư Quân sững sờ, hộp bánh vẫn giơ trên không trung, không biết Mai Vũ Sâm lại giở chứng không vui gì rồi.
Anh ngẫm nghĩ một phen, tự khẳng định nguyên nhân không đến từ mình. Lần trước lúc về Mai Vũ Sâm vẫn hòa hảo ổn định lắm mà, vì vậy anh lại nhấn chuông cửa lần nữa.
Giọng Mai Vũ Sâm tới rất nhanh: "Tôi nói tôi không cần."
Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Mở cửa."
Tiếng chuông cửa ngắt quãng vẫn tiếp diễn, Mai Vũ Sâm không tắt, cũng không nói gì.
Bạch Tư Quân dịu giọng: "Đây là bánh mới, mua riêng cho anh đấy."
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cửa cũng mở ra. Bạch Tư Quân đi vào huyền quan, thầm nghĩ chắc Mai Vũ Sâm gặp khúc mắc trong sáng tác, đồ ngọt lại tới đúng lúc thế này.
Tầng một không mở đèn, cả gian phòng tối om. Bạch Tư Quân mở đèn phòng khách lên, sau đó nhìn thấy Mai Vũ Sâm đang dựa vào sofa nhìn mình, mặt chẳng có biểu cảm gì.
"Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Bạch Tư Quân đặt bánh ngọt lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Mai Vũ Sâm.
Mai Vũ Sâm không trả lời, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Bạch Tư Quân mở hộp bánh màu hồng ra, tiếp đó chìa muỗng nhựa đến trước mặt Mai Vũ Sâm: "Anh ăn thử xem, vị anh đào đó."
Mai Vũ Sâm mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tư Quân thở dài trong lòng, nghĩ chắc kiếp trước mình thiếu nợ Mai Vũ Sâm dữ lắm, bằng không sao không thể làm gì với hắn thế này. Anh múc một miếng bánh ngọt, đưa muỗng lên miệng Mai Vũ Sâm, mắt hắn thấy bánh, song môi vẫn không hề thả lỏng. Một giây sau, hắn quay đầu đi, nói với ngữ điệu lạnh như băng: "Không ăn."
Bạch Tư Quân thả lỏng vai mình một chút, anh ăn luôn muỗng bánh trên tay, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Mùi hoa anh đào tràn ngập trong miệng, Mai Vũ Sâm vẫn cứ không đáp lời nào.
"Cái này ngon thật sự, anh không ăn thật?" Bạch Tư Quân lại múc một miếng bánh lên, mà Mai Vũ Sâm vẫn không phản ứng gì.
Tuy buổi chiều đã ăn chút gì đó trong nhà Tề Quân, nhưng Bạch Tư Quân đã đói bụng từ lâu. Nụ hoa này không có miếng thứ hai, anh nghĩ bụng vẫn phải để phần cho Mai Vũ Sâm nên chuẩn bị cắm muỗng vào bông hoa khác. Lúc này, Mai Vũ Sâm cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu mua bánh cho tôi mà sao cậu cứ ăn hoài thế?"
Bạch Tư Quân dừng lại, nói không nên lời: "Anh cũng đâu có ăn, còn không cho tôi ăn nữa."
Ngẫm lại cũng không biết ai là người tan làm chưa kịp ăn cơm đã phi lên tàu điện ngầm ngồi hai tiếng mua bánh đến nhà cho một vị đại gia, kết quả vị đại gia này còn thối mặt ra, không cảm kích tí gì.
Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy mình máu M chắc luôn.
Anh thả muỗng xuống, dựa lưng vào sofa, bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào để Mai Vũ Sâm nói cho mình biết lý do vì sao hắn lại không vui.
Rồi anh tự giễu nghĩ, muốn Mai Vũ Sâm mở lòng chắc còn khó hơn khiến được hắn đi gõ chữ.
Trong lúc trầm mặc, tầm mắt Bạch Tư Quân trôi dạt ra ngoài cửa sổ, giá phơi quần áo không còn thứ gì, anh vô thức hỏi: "Anh cất quần lót tôi vào rồi hả?"
"Không." Mai Vũ Sâm đáp, "Bị gió cuốn đi rồi."
"Bị gió cuốn đi?" Bạch Tư Quân tin chết liền, "Có gió lớn như vậy nữa luôn?"
"Có." Mai Vũ Sâm một chữ quý như vàng trả lời.
Đang ở tình huống thế này, Bạch Tư Quân cũng không muốn đào bới sâu chuyện không quan trọng. Anh ngập ngừng hỏi: "Lúc sáng tác anh có chuyện gì vướng mắc à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!