Chương 5: Đã biến thành chó rồi vẫn quyết tâm ra chương mới

Edit: Egao

10

Cậu làm sao thế? Lâm Húc khó hiểu nhìn về phía Tô Trừng.

Tô Trừng khẩn trương đến mức xoay vòng vòng, bị nam thần nhìn thấy mình mặc sịp dâu tây thật sự rất xấu hổ.

Lâm Húc trầm mặc một lát, khóe miệng hơi nhíu, hỏi:

"Chẳng lẽ thân thể hiện tại của cậu…không tiện để tôi nhìn thấy?"

Tô Trừng bi phẫn gật đầu: U gâu!

Ha. Lâm Húc nhẫn nhịn cười khẽ một tiếng, lập tức bày ra khuôn mặt chính trực động viên:

"Không sao cả, cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ coi như mình chưa nhìn thấy gì."

Tô Trừng: …

Nếu như ngày từ đầu anh không cười một tiếng rồi mới nói tui chắc chắc chắn sẽ tin anh!

Cơ mà giờ phút này đã không còn thứ gì trên thế giới có thể ngăn cản Lâm Húc mở cửa được nữa rồi…

Huống hồ, nói đi nói lại, không vào cũng không được.

Lâm Húc nhanh chóng mở cửa đi vào.

Điều duy nhất đáng mừng là Tô Trừng rất thích sạch sẽ, nhà cửa được thu dọn vô cùng ngăn nắp.

"Thân thể của cậu ở đâu?" Lâm Húc hỏi.

Tô Trừng ủ rũ cúi đầu, không lên tiếng.

Lâm Húc không thể làm gì hơn là tự mình đi tìm, nhà không lớn, Lâm Húc rất nhanh sẽ phát hiện thân thể của Tô Trừng nằm nhoài trên mặt bàn đặt máy vi tính không nhúc nhích.

Đúng như dự đoán, trần trùng trục.

Vì đa số thời gian đều ở nhà viết lách, da Tô Trừng cực kỳ trắng, trên cơ thể còn sót lại mấy phần gầy gò của tuổi thiếu niên, cái cổ cùng sống lưng nối tiếp nhau tạo thành một đường cong duyên dáng, lồng ngực đơn bạc hơi phập phồng, hai chân cân đối trắng nõn đang mở ra, dưới mắt cá chân mảnh khảnh xỏ một đôi dép lê hình gấu nhỏ, mà mông đặt trên ghế… đang mặc cái quần sịp màu phấn hồng in hình dâu tây…

Mông tròn vo, đô đô toàn thịt, xem ra rất ngon miệng…

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!" Tô Trừng la hét, điên cuồng chạy vòng quanh hai chân Lâm Húc, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của Lâm Húc!

Ngượng quá!

Ngượng quá đi! Đời này khoảnh khắc ngượng nhất… chắc chỉ có lúc này thôi!

Nhưng Lâm Húc vẫn nhìn thân thể Tô Trừng chằm chằm không chớp mắt, cứ như không nhìn thấy thứ đang nghịch dưới chân.

Ánh mắt như cơ tự khát*. (như cơ tự khát: như đói như khát)

Tô Trừng kịch liệt kháng nghị: Ô— gâu gâu gâu!

Đừng có quên anh tới đây để làm gì!

Đừng để ý. Lâm Húc ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:

"Đều là đàn ông, nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!