Edit: Egao
24
Hoàng hôn, vạn vật trong trời đất đều như thể lây dính ánh nắng rực rỡ của mặt trời, trở nên sáng lấp lánh.
Tô Trừng đứng trên quảng trường dụi dụi hai mắt.
Thích anh ấy, thích đến mức mỗi nhịp đập nơi trái tim đều khiến lồng ngực phát đau.
Phải làm sao bây giờ.
… có lẽ đây chính là lí do vì sao, trong nháy mắt đó, đột nhiên không có cách nào kiềm nén chính mình.
Cho nên đài phun nước này thực sự linh nghiệm như vậy sao?
Nghĩ đến đây, thanh âm Tô trừng hơi run run:
"… thực ra, em đã từng cầu nguyện, ngày hôm qua."
Hôm qua sau khi ăn xong cơm tối, cậu tản bộ trên quảng trường tìm linh cảm, có dừng lại ngồi bên đài phun nước một lúc, bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh Lâm Húc cầu nguyện ngày hôm đó, liền đem đồng tiền xu duy nhất trong túi ra ném vào nước, ôm tâm tình muốn thử một lần xem thế nào…
Em đã ước gì?
Ngón tay thon dài của Lâm Húc châm rãi nắm lấy tay Tô Trừng.
Em… Tô Trừng do dự mấy giây, đột nhiên vùi đầu vào gối:
"Không nói cho anh a a a!"
Quá! Xấu! Hổ!
Nói cho anh đi. Lâm Húc nở nụ cười.
Tô Trừng lắc đầu nguầy nguậy, một bộ kiên trinh bất khuất: Không!
Lâm Húc cười gằn một tiếng:
"Vậy anh lại phải tự suy đoán rồi… Không lẽ điều ước của em, là làm chó nhỏ nhà anh?"
Tô Trừng đỏ mặt lấy gối ném hắn:
"Tuyệt đối không phải! Em cũng không phải M!"
Vậy em nói đi. Lâm Húc nhẹ nhàng nắm cằm của cậu:
"Không nói anh coi như là ý kia."
Em nói em nói… Tô Trừng dùng gối che kín mặt mình, thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn, Lâm Húc không còn cách nào khác là ghé sát tai vào.
… sự thật lời ước nguyện là gì?
Tô Trừng nghiêm túc chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu xin thần phật phù hộ trong lòng.
Thần, thần hồ xin chào ngài, con ước… được nam thần ôm đi ngủ! Hì hì hì hì thật mất mặt!
Tô Trừng đột nhiên ôm khuôn mặt đã đỏ tới tận mang tai ngồi thụp xuống đất.
Người qua đường:…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!