Trên đường về nhà tôi chợt nghĩ, vừa rồi ánh mắt anh nhìn tôi hình như rất kinh dị. Càng nghĩ tôi càng thấy mình cũng có chút dị, là con gái ai lại làm cái việc ga–lăng đó, chuyện ấy chỉ có con trai làm. Là tôi mang nội tâm con trai sao?
Nên hai mươi lăm tuổi đời vẫn độc thân không mảnh tình nào vắt vai… Tôi thở dài, lên xe chạy về nhà trọ, hôm nay đến đây tôi đem xe theo.
Chiều nay tôi lại xơi mì gói cho nhanh, ăn xong tôi đăng nhập vào Đế Thiên Truyền Kỳ, tên anh đang sáng nhưng tôi gọi anh không trả lời. Tôi lại đi lang thang khắp các bản đồ, giờ này ai cũng treo máy để ngủ hoặc ra ngoài ăn uống.
Đế Thiên Truyền Kỳ chỉ nhộn nhịp từ mười chín giờ đến hai mươi hai giờ, khung thời gian ấy có rất nhiều hoạt động. Nhà phát hành chọn khung giờ mọi người đã xong công việc để mở hoạt động quả nhiên hút người chơi. Cứ đến giờ mọi người lại tập hợp trò chuyện, tán loạn khắp các kênh.
Bây giờ mới là mười bảy giờ chiều, lang thang chán tôi tìm chỗ để treo nhân vật kiếm ít kinh nghiệm lên cấp. Vừa định tắt đèn màn hình thì có dòng chữ hiện lên kênh thế giới làm tôi chú ý.
- HuynhHoa có đang online không?
- HuynhHoa có online hãy trả lời!
Người gọi tôi tên là Mộ Dung Thiên. Cả cái sever này mỗi tôi có nick tên là HuynhHoa, thật thắc mắc cái tên lạ hoắc nào đang hò hét tên mình nhỉ? Quen mình sao? Tôi mở kênh thế giới và chào.
- Hello… Can i help you?
- Là anh đây, mới gặp nhau ban chiều đó.
Tôi vỡ lẽ:
- À...
Anh là Vũ. Sau đó hệ thống nhắc nhở tôi: Mộ Dung Thiên mời bạn vào đội.
Tôi chọn gia nhập đội và chuyển sang trò chuyện trong kênh đội.
- Nhanh ghê, mới chiều giờ mà anh luyện lên đến cấp ba mươi ba rồi á?
- Đâu có nhanh gì, mấy nhiệm vụ tân thủ rất dễ, cứ nhấp vào là nhân vật tự động chạy, đánh rồi lên cấp. Mà nhiệm vụ lever ba mươi ba khó quá, đánh mãi quái không chết...
- Tọa độ.
- [Cổ Loa 34:72]
Anh gửi cho tôi tọa độ chỉ cần nhấp vào, nhân vật của tôi tự động chạy đến đó. Tôi nói:
- Đợi chút em đến giúp.
Tôi gửi kèm vào đó icon cười.
- Thanks you so much.
Anh cũng gửi icon mặt cười.
Cấp độ cao đánh quái cấp thấp cứ như dạo phố, hiện tại tôi chân chính hiểu được cảm giác của chồng tôi trong những lần tôi gọi anh đánh phụ quái nhiệm vụ, chỉ có duy nhất một loại cảm giác là tốn thời gian và nhàm chán. Vũ bất ngờ gọi tôi trong kênh đội:
- Nga.
- Đừng gọi em như vậy, cứ gọi tên nick là được.
- Ok. Em sợ mọi người biết tên thật của em sao?
- Không, chỉ là game ra game, đời là đời. Ít người biết về mình giữa chừng nếu có bỏ game cũng ít lưu luyến và vướng bận.
- Vậy người bạn em quen qua game kia hẳn là người đầu tiên hẹn em offline mà em đồng ý nhỉ?
- Là người thứ hai. Người đầu tiên là một người bạn gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!