Cuộc trò chuyện nào tôi cũng kết thúc sớm, sau đó thì trằn trọc tới gần sáng mà chẳng thể làm gì, cuối cùng là ngủ vùi tới trưa vẫn cảm thấy mơ màng như người từ trên trời rơi xuống. Những cuộc trò chuyện của tôi và anh thưa dần.
Vì tôi bận dùng số vốn ít ỏi còn lại của mình chuyển hướng công việc sang kinh doanh online. Tôi biết tinh thần mình chưa ổn, nhưng không làm thì lấy cái gì để mà ăn. Mua hàng, sáng và tối online, chiều tất bật giao hàng.
Những đêm khuya tôi cảm nhận rõ ràng mình đang gục ngã, chỉ muốn nằm úp mặt lên gối mặc cho nước mắt rơi đến khi mệt lả và ngủ thiếp đi. Lòng còn âm thầm cầu nguyện không bao giờ tỉnh nữa. Nhưng lần nào tôi cũng bị tiếng chuông báo thức vực dậy. Một vòng lặp công việc mới lại bắt đầu.
Trong mắt tôi, thế giới này lại vô vị thêm lần nữa rồi. Nói là nói vậy thôi, tôi biết lỗi không nằm ở thế giới, kẻ vô vị nhất thế gian chính là tôi.
Những ngày cuối cùng của năm 2019, một buổi chiều nhạt nắng Vũ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Khi nhìn thấy anh tôi có xúc động muốn nhào ngay vào lòng anh để bật khóc nhưng tôi đã kịp ngăn mình lại. Tôi nghe mình cười hỏi vì sao anh lên mà không cho tôi hay trước để xuống đón anh.
Vũ nói anh có thể tự mình lên được nên không muốn phiền tôi phải đưa phải đón.
Đêm đó, anh ngủ lại nhà tôi, đó là đêm đầu tiên tôi quay trở lại game sau hàng mấy tháng liền vứt bỏ nó. Tài khoản của tôi đã lò dò lên cấp tám mươi, lực chiến khủng thuộc top mười trong bang. Tất cả hẳn đều nhờ hết vào công sức của anh.
Tôi ngồi bên anh, cả hai chúng tôi cưỡi chung thú cưỡi dạo qua các bản đồ đã mở.
Anh choàng tay qua ôm tôi vào lòng, giọng anh ấm áp rỉ vào tai tôi. Anh kêu tôi đừng lo lắng gì cả, đã có anh bên tôi. Anh nói mình không thể cho tôi nhiều thứ như những người đàn ông khác, nhưng có thể sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ nỗi buồn cùng tôi.
Tôi chỉ cười không nói nhưng lòng tôi từ sớm đã có câu trả lời rất rõ ràng rồi.
Tôi của hiện tại không cần chia sẻ điều gì cả. Sự xuất hiện của anh ở đây, ngay lúc này với tôi chính là điều tuyệt vời nhất trong gần ba mươi năm sống vô vị, phí hoài thanh xuân của tôi rồi. Cảm ơn anh đã đến, như làn gió mát xoa dịu những đau đớn trong tim tôi.
Cảm ơn anh đã đến, như ánh nắng mai, soi cho sáng bừng bầu trời đang tăm tối trong tôi.
Thấy tôi im lặng anh lại nói:
- Anh biết suốt hơn một tháng vừa rồi em chịu rất nhiều áp lực. Trút hết ra đi, biết đâu trong lòng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tôi nhẹ nhàng xoay người lại nhìn anh, nhè nhẹ lắc đầu.
- Em không sao. Chỉ cần anh bên em, chỉ cần anh mãi mãi không buông tay em, em sẽ ổn.
Anh nói được. Tôi rướn người đặt nụ hôn lên đôi môi anh. Anh chừng như không ngạc nhiên, chỉ khép mắt và bắt đầu hưởng ứng nụ hôn của tôi. Đó là nụ hôn đầu tiên tôi cảm nhận được sự dịu êm và đầm ấm đến lạ từ anh. Chúng tôi triền miên, muốn quên cả tháng ngày, quên tất cả những bộn bề cuộc sống.
Nhường duy nhất nụ hôn ấm áp đó lên ngôi.
Anh ở lại cùng tôi hai ngày thì từ biệt để trở về, anh còn công việc của mình. Tôi tiễn anh ra xe và từ biệt anh trong lưu luyến. Đêm hôm đó anh gọi điện cho tôi, anh nói cậu anh đã nhờ thầy coi ngày tháng lại cho chúng tôi rồi.
Tháng ba âm lịch anh sẽ mang lễ hỏi sang nhà tôi, giữa tháng tám âm lịch chúng tôi sẽ chính thức cử hành hôn lễ. Tôi nói lại với mẹ, mẹ gật đầu chấp nhận.
Sau bao ngày thở than mình ế chỏng ế chơ ma không thèm ngó và khao khát một tấm chồng, tôi cuối cùng cũng có cho mình một ước định chung thân. Nhưng không hiểu sao tôi không vui như mình vẫn thường tưởng tượng về ngày đại sự đó.
Thay vào đó là sự lo toan, tôi lo lắng nghĩ về tương lai mình phải làm vợ thế nào, làm mẹ thế nào, nuôi dạy con cái thế nào, định hướng nghề nghiệp cho con cái thế nào... Hình như tôi lo xa quá rồi thì phải, thôi bỏ qua thì hơn.
Đầu năm 2020, tôi tâm sự với anh là mình định thuê nhà để dự trữ hàng phục vụ việc kinh doanh online, nhà tôi hiện tại ở trên núi, hễ mua hàng về là phải vác lên, khi bán ra lại phải vác xuống, lâu ngày dài tháng tôi không kham nổi.
Anh kêu tôi xuống nhà anh ở, anh cho tôi hẳn hai phòng để chứa đồ, vừa tiện việc vận chuyển vừa được gần nhau.
Tuy anh nói vậy tôi vẫn lăn tăn.
Tôi sợ mình rời nhà rồi, mẹ ở nhà một mình nhìn di ảnh của ba sẽ buồn rồi khóc một mình. Nhưng khi mẹ tôi nghe được chuyện thì hối thúc tôi dọn nhà qua ở bên anh. Mẹ nói hai đứa đã xác định về sau sẽ thành vợ chồng rồi thì chuyển qua đó ở cũng có làm sao.
Tôi thì lăn tăn, dù sao giữa tôi và anh chưa có cái đám hỏi, đám cưới chính thức nào, làm vậy giống như lợi dụng người ta.
Tôi vừa nói xong mẹ tôi đã lập tức lấy máy của tôi gọi cho Vũ. Mẹ tôi nói với anh là nếu anh muốn bắt vợ sớm thì thuê xe đến dưới đường lớn mẹ sẽ giúp thu dọn đồ của tôi và bàn giao cho anh. Tôi chỉ còn biết nghẹn lời.
Mẹ muốn mau chóng tống cổ hủ mắm treo đầu giường này đi đến thế sao, hic, mẹ là mẹ của con đó.
Kết quả tôi dọn toàn bộ hàng đang trữ ở nhà mình đến nhà anh. Địa chỉ kinh doanh của tôi cũng chính thức đổi thành địa chỉ nhà anh. Nhà anh ở trung tâm thành phố, đường rộng nên vận chuyển dễ dàng hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!