Chương 41: Tận cùng của góc khuất năm xưa

Tôi lấy chìa khóa từ chỗ Phong xong viện lý do có việc đột xuất nên cùng Vũ từ giã ra về. Phong ở lại đưa một số người chơi bời tăng hai

- ca hát. Khi tôi và anh bắt được taxi trời bên ngoài cũng đổ mưa, nó là hệ lụy sau khi bão đã cập bờ và suy yếu thành áp thấp nhiệt đới.

Anh nói địa chỉ, bánh xe nhẹ nhàng lăn bánh giữ cơn mưa. Không biết do mưa hay anh bắt đầu bị ngấm men bia, xe vừa chạy anh cũng vừa gục lên vai tôi mà ngủ. 

Hơn hai mươi phút sau chúng tôi đã tới nơi. Nhà cậu anh cũng ở ngoại ô thành phố nhưng ngược hướng với nhà hàng chúng tôi họp mặt khi nãy. Phải nói là hai nơi đối xứng nhau qua trung tâm thành phố. Muốn tới nơi cách nhanh nhất là chạy xuyên qua hằng hà sa số giao lộ của khu vực trung tâm.

Hôm đó những ngả tư chúng tôi qua chỗ nào cũng gặp lúc đèn đang đỏ, và y như rằng ngả tư tiếp theo vẫn sẽ là đèn đỏ. Vì sao ư? Vì đó là thành phố Cần Thơ. Quy chuẩn về tốc độ và quãng đường rất vi diệu, nếu ngã tư đầu tiên bạn gặp đèn xanh hãy vui mừng nghĩ rằng bạn sẽ phóng ngang qua thành phố mà không gặp đèn đỏ thêm lần nào nữa  và ngược lại.

Nhà cậu của Vũ là căn nhà kiểu xưa, mái ngói, vách tường và có hai tầng. Có lẽ nó được xây dựng từ lâu lắm nên vách tường đã bắt đầu nhuốm màu của thời gian. Khi xe đỗ lại, tôi phải lay mấy lượt, Vũ mới mơ màng mở mắt nhìn tôi.

Tôi xuống xe trước, bung dù để che mưa. Nhờ sự giúp đỡ của tài xế mà anh an toàn đứng dựa vào cánh cổng rào. Tôi lục tìm chìa khóa để mở rào, sau đó tôi cay đắng phát hiện ra, ngoài việc đứng dựa hàng rào ra anh không thể nhích đi đâu được nữa. Cứ dợm bước là cả thân hình rung rinh như sắp đổ ầm xuống đất, đôi mắt mơ màng như sắp ngủ gục tới nơi.

Tôi phải đưa bàn tay ướt nước mưa lạnh buốt của mình vỗ vào hai bên má anh vài phát mới khiến anh thanh tỉnh phần nào.

- Đừng có đứng đây vừa phơi mưa vừa ngủ gục nha. Anh mà ngủ ở đây em không vác vào nhà nổi đâu, em xỉn rồi đó.

Hình như tôi thấy anh cười. Anh đưa tay day day trán rồi nhấc lưng rời khỏi cổng rào để đi vào. Sân nhà của cậu anh chắc tầm ba mét, nhưng cả quãng đường anh suýt té bốn năm lần. Cũng may tôi còn đủ tỉnh táo để kịp vươn tay ra túm anh giữ cho vững lại. 

Đến cửa nhà của cậu anh thì cả người tôi ướt như chuột lột, anh cũng chỉ khá khẩm hơn tôi một chút vì đỉnh đầu có cây dù của tôi che.

Tôi mở cửa nhà, nhìn vào bên trong, thật âm u. Bên ngoài trời đổ mưa mà căn nhà này lại xây theo kiểu cũ, ánh sáng thu vào không nhiều. Tôi vào tìm công tắc mở đèn mới khiến căn nhà sáng sủa hơn một chút.

- Phòng anh ở đâu?

- Trên lầu.

Tôi chỉ còn biết nghẹn lời, ông cậu này thương cháu mình ghê, mỗi lần lên xuống tốn bao công bao sức mà còn cho anh ở trên lầu. Nhưng sau này anh nói cho tôi biết, ban đầu phòng anh ở tầng trệt nhưng sau vụ mấy đứa em chơi ác, anh vào đó là không ngủ được, nên cậu đổi cho anh phòng ngủ trên lầu.

Kết quả, tôi và anh lê bước đến trước thang lầu thì dừng lại, những bậc thang bằng bê tông như muốn trêu ngươi, anh đi đất bằng còn không vững leo lên thế nào đây. Tôi còn đang bối rối thì anh nói:

- Em lên trước mở cửa phòng đi. Phòng có cửa sát cạnh đầu cầu thang ấy.

Ban chiều Phong chỉ đưa chìa khóa nhà. Còn chìa khóa phòng riêng của mình ở đây Vũ giữ, anh đưa tôi từ sớm rồi. Tôi vừa thò tay vào giỏ xách tìm chìa khóa thì nghe "bang" một tiếng, tim tôi muốn vọt ra ngoài. Ui, cái gì nữa vậy đại ca?

Khi tôi nhìn lại đã thấy đôi nạn của anh bị ném lên khúc cua bên trên của thang lầu, còn anh đang nằm vắt mình lên các bậc thang. Rõ ràng vị "bằng hữu" này của tôi không phải bị té mà vừa cố tình ném "chân" của mình đi. Đại ca, anh lại muốn làm cái trò gì đây, có xúc động đập phá cũng nên nói trước cho tôi một tiếng chứ, cứ thế này có ngày tôi đứng tim mà chết quá.

- Nè, anh muốn làm gì vậy?

Anh "ợ" một tiếng thản nhiên trả lời:

- Bò lên. Chứ xỉn rồi đi bao giờ mới tới nơi, lơ mơ té cắm đầu mất công lắm.

Tôi cũng ngấm men bia rồi, cõng người lúc này là nhiệm vụ bất khả thi, thôi thì tùy anh muốn làm gì thì làm. Tôi lên trước mở cửa phòng và bật thêm đèn cho không gian bớt tối tăm. Khi tôi trở ra thì có chút ngạc nhiên vì anh sắp đến nơi rồi. Nhưng anh không ném đôi nạng lên trước như ban nãy nữa, làm tôi phải trở xuống để nhặt lên.

Cứ chạy lên chạy xuống thang lầu khiến tôi muốn tỉnh cả men bia. Đến khi tôi trở lên lần nữa thì anh đã vào phòng, anh đang ngồi ngoẹo đầu dựa lưng vào chân giường mà ngủ, áo quần xốc xếch và lỗ chỗ ướt mưa.

Nhìn thấy cảnh đó đôi chân tôi như đóng đinh nơi cửa. Các bạn đã bao giờ nhìn thấy một sự vật hay hiện tượng gì đó khiến cho bản thân do dự, một nửa muốn bước tới một nửa muốn lùi lại không, kết quả là cứ đứng yên tại chỗ để nhìn. Cảm giác của tôi lúc này là như vậy đó, một nửa muốn bước tới đỡ anh lên giường, một nửa muốn quay đầu bỏ chạy, ngay lập tức chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ này giữa chúng tôi.

Vì sao ư, vì cuối cùng tôi cũng chân chính nhận ra một sự thật, trước mặt tôi là một con người hết sức bình thường, anh không phải Vô Tình mạnh mẽ mà tôi từng định giá là "đại thần trong truyền thuyết", anh cũng không phải là ông chủ lớn có khả năng hô mưa gọi gió, xuất đầu lộ diện là tươm tất lịch thiệp, một câu anh nói nhân viên phải chạy rần rần. Anh chỉ là một người dễ dàng bị vài chai bia và một cơn mưa quật ngã, hình tượng của anh trong tôi cứ vỡ dần vỡ dần đến không còn lại chút gì. 

Tôi đứng nhìn một lúc mới bước đến bên anh, lại lần nữa làm công tác lay cho anh tỉnh. Tôi hỏi anh chìa khóa tủ để ở đâu, anh lơ mơ lắc đầu. Trước khi đi tôi có định mang quần áo của cả hai theo để dành thay đổi, anh nói không cần đem, phòng riêng của anh ở nhà cậu có đồ dự phòng. Tôi đã nghe lời anh và bây giờ không có chìa khóa để mở cửa tủ thì làm sao lấy đồ ra thay cho anh đây?

Tôi chạy xuống lầu quơ đại bộ đồ của ai đó vắt trên sào cạnh nhà tắm, có lẽ là của Phong. Tôi trở về phòng định thay đồ cho anh thì thấy ai kia giờ đã nằm bò xuống sàn nhà, trước mặt là một đống tạp nhạp. Chính xác là những thứ đã ăn trên bàn tiệc vừa bị ói ngược trở ra. Nhìn quan cảnh tôi bất giác cảm thấy đau đầu.

Vực anh dậy để thay bộ đồ khô ráo và hì hục kéo anh lên được chiếc giường thì tôi cũng cảm thấy cạn kiệt sức lực, lưng và eo liên tục biểu tình bằng mấy cơn chuột rút. Còn anh thì vẫn bất tỉnh nhân sự.

Để anh nằm đó, tôi lau dọn bãi chiến trường của anh tạo ra và lấy bộ đồ mình chuẩn bị trước đó vào phòng tắm. Đứng dưới vòi nước lạnh ngắt, soi mình trong gương tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhưng câu hỏi "vì sao lựa chọn quen anh", "vì sao biết rõ anh không hoàn hảo tôi vẫn kiên trì tới tận bây giờ" thì tôi vĩnh viễn không thể đưa ra đáp án.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!