Chương trước tác giả chém gió đó mọi người, ngày hôm đó cô ta không lăn tăn suy nghĩ được nhiều như vậy đâu. Cảm xúc duy nhất của cô ta trong lúc đó là có một chút áp lực.
Mà căn bệnh cố hữu của tác giả chính là mỗi khi bị áp lực cô ta sẽ buồn ngủ.
Ò ó o ò o...
Tiếng chuông báo thức vực tôi dậy từ giấc mơ đẹp đẽ. Những lăn tăn suy nghĩ trước đó cũng theo tiếng chuông báo thức vỡ tan tành như giấc mơ đêm. Tôi thức dậy quơ tay tìm cái điện thoại để tắt báo thức, nhìn đồng hồ hiển thị năm giờ rưỡi.
Hôm qua tôi để báo thức với chủ đích sáng dậy sớm kéo anh ra ngắm bình minh. Nhưng thức rồi tôi lại lười ngồi dậy, cứ quấn chăn và nằm lăn lộn trong mùng.
Ò ó o ò o...
Năm phút sau, chuông báo thức trong điện thoại tôi lại reo vang. Lần này nó réo cho Vũ cũng không ngủ được, anh ngồi dậy nhìn tôi hỏi:
- Mỗi ngày em đều để báo thức nhiều lần như vậy sao?
- Ừm. Sợ để một lần không dậy nổi.
Tôi tắt báo thức rồi bật người dậy, vặn người vài cái để lên dây cót tinh thần.
- Anh thức rồi thì theo em ra đây.
- Đi đâu?
- Ngắm bình minh.
Tôi vừa nói vừa cuốn mùng, xếp mền. Tiện tay quăng cho anh cái áo lạnh dày, tôi cũng khoác lên mình một cái. Tôi xong đâu vào đấy vẫn thấy anh ngồi yên bất động tôi nhào lại kéo kéo tay anh.
- Cảnh đẹp miền núi không phải lúc nào cũng ngắm nhìn được đâu. Mau theo em.
Kỳ kèo một lúc tôi cũng lôi được Vũ ra phía trước cửa nhà mình. Bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng.
- Anh nhanh một chút đi, mặt trời sắp mọc rồi.
- Nhìn mặt trời mọc không phải đứng ở đây nhìn là được rồi sao?
- Đương nhiên là không phải rồi. Anh nhớ tảng đá em chỉ hôm mới lên không, ngồi trên đó ngắm bình minh mới là điều tuyệt vời nhất.
- Lên... đó?
Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía tảng đá to trước mặt, vẻ mặt anh chừng như không tin những gì tôi vừa nói. Tôi gật đầu xác nhận.
Anh kinh ngạc nhìn tôi và hỏi:
- Làm sao để lên?
Tôi cười vui vẻ đáp:
- Bò lên.
Vừa nói tôi vừa dùng bốn chân để bò lên thị phạm cho anh. Đây có lẽ là tảng đá dễ trèo lên nhất vùng bảy núi này. Dốc đá chỉ thoai thoải tầm ba mươi độ. Trên đỉnh là một mặt phẳng ngang, diện tích tầm ba bốn mét vuông.
Nó chính là vị trí ngồi lý tưởng của tôi khi hóng gió, khi ngắm mặt trời buổi sáng. Có những đêm nóng nực hoặc buồn bực tôi cũng ra đó nằm ngắm sao đêm.
Bò lên tới đỉnh tôi quay người áp lưng vào mặt đá rồi trượt người trở xuống.
- Anh lên đi em hộ tống anh.
Nhưng nói thế nào anh cũng không chịu, tôi phải tốn cả lít nước bọt mới thổi bay anh lên mặt phẳng phía trên đỉnh tảng đá. Khi chúng tôi lên tới nơi mặt trời cũng bắt đầu ló dạng ở đằng đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!